Mặt của Trình Hàn cũng lộ vẻ nghiêm trọng, hắn nhanh chóng lấy ra một quả bom và quăng về phía đám thể nhiễu sóng.
“Ầm!”
Quả bom phát ra một tiếng nổ ầm!
Vẫn không hiệu quả!
Vụ nổ đã thổi bay một nhóm Licker nhỏ nhưng bọn họ vẫn lộn mèo ở dưới mặt đất, tiếp tục vùng dậy rồi lao về phía cửa ra vào hầm mỏ.
“Chuyện gì thế này?”
Lần này Triệu Tu đã thật sự hoảng sợ.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy thú nhiễu sóng nào có sinh mệnh lực ngoan cường như vậy!
Trình Hàn cũng không đáp lại vì hắn cũng không biết, sau đó hắn ra hiệu cho đội sử dụng hỏa lực mạnh để áp chế đợt tấn công của thể nhiễu sóng.
Triệu Tu khẽ cắn răng và lấy vũ khí năng lượng từ trong balo ra.
Trong thế giới Đất Hoang, năng lượng vũ khí là vũ khí vô cùng hiếm, cũng là đạo cụ cấp cao, mà đạn dược bổ sung thì cũng rất đắt tiền.
“Vù!”
Một chùm laser bắn xuyên qua cơ thể của thể nhiễu sóng khiến người nó bị thủng một lỗ máu chảy, mà con thú nhiễu sóng cũng bị bay ra ngoài.
Triệu Tu nhìn chằm chằm vào con thú nhiễu sóng kia.
Hắn không thẻ nào tưởng tượng được.
Rốt cuộc nó thuộc loại dị hóa nào?
Ngay cả vũ khí laser cấp cao nhất cũng không thể nào giết chết nó!
Tia laser bắn xuyên qua cơ thể của thể nhiễu sóng, nhưng cũng không thể nào gây ra vết thương trí mạng cho nó!
Vừa rơi xuống đất, vết thương trên người Licker do bị vũ khí laser tạo ra đã nhanh chóng lành lại.
Càng ngày càng có nhiều Licker lap ra từ trong rừng rậm, bọn họ chống lại hỏa lực mạnh của nhũng người chơi thuộc công ty khoa học kỹ thuật Duy Hưng để tiến tới gần cửa hầm mỏ.
Trên trán Triệu Tu toát ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn không nhịn được mà gào lên.
“Mau nghĩ cách!”
Đám thể nhiễu sóng này quá kinh khủng, chủ cần nhìn vào móng vuốt sắc nhọn của chúng là đã chúng là sinh vật loại cận chiến, một khi ở khoảng cách gần thì…
Ở khoảng cách xa đã không đánh lại thì ở gần lại càng không thể nào đánh thắng được!
Chạy trốn!
Lúc này Triệu Tu bỗng dưng nhận ra rằng việc bọn họ canh giữ ở hầm mỏ là một hành động vô cùng ngu xuẩn!
Đằng sau hầm mỏ là ngõ cụt.
Ở đây hoàn toàn không có chỗ để trốn!
Bọn họ đã bị chặn đường rồi!
“Vù!”
Licker đầu tiên đột phá mạng lưới hỏa lực dày đặc và lao về phía trước mặt người chơi.
Triệu Tu để lộ vẻ mặt kinh hồn.
Giống như Triệu Tu dự đoán.
Móng vuốt sắc nhọn của Licker dễ dàng rạch rách quần áo bảo hộ của người đồng đội.
Máu tươi chảy ra từ trong bộ quần áo bảo hộ.
Đồng đội xung quanh hắn đang liên tục bị tàn sát!
Đột nhiên, Triệu Tu nhận ra được gì đó, là Tô Bưu!
“Tô Bưu!”
Lúc này Tô Bưu cũng đang ra sức bắn để ngăn đám Licker tiến lại gần, bây giờ trong lòng hắn đang vô cùng hối hận, hối hận rằng tại sao hắn lại còn rảnh rỗi đi đến đây gây sự, chạy trốn sớm một chút không tốt hơn sao?
Triệu Tu nhìn thấy sự né tránh trong đôi mắt của Tô Bưu, trong lòng hắn càng khẳng định suy đoán của mình: “Có phải là ngươi làm không!”
“Cái gì?”
“Có phải ngươi dẫn dụ bọn ta tới không? Ngươi đã nhận tiền của công ty Phương Chu phải không, ngươi nghĩ là bọn ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
“Mẹ nó ngươi điên rồi sao!”
Lúc này Tô Bưu mới ý thức được bản thân đang bị nghi ngờ nên hắn lập tức giải thích: “Ta đã sớm nói với các ngươi rồi, đám thú nhiễu sóng này có vấn đề! Các ngươi không tin ta!”
“Nói dóc! Ngay cả súng laser năng lượng cao có thể giết chết được thể nhiễu sóng cấp năm cũng vô cùng với bọn họ!”
Trong cơn thịnh nộ, Triệu Tu chĩa họng súng vào Tô Bưu và điên cuồng gào lên: “Ngươi nghĩ những sinh mệnh này chỉ là thể nhiễu sóng cấp thấp bình thường à, ngươi nói cho ta biết, ngươi dựa vào đâu mà có thể thoát khỏi sự bao vây của nhiều thể nhiễu sóng như vậy hả?”
Đối mặt với sự chất vấn của Triệu Tu, lúc này Tô Bưu có trăm miệng cũng không thể bào chữa.
“Soạt!”
Giây kế tiếp, một thể nhiễu sóng với cả người chảy đầy mủ đã xuất hiện ở trước mắt hắn,
Và đẩy Triệu Tu ngã nhào xuống đất.
Sau đó thể nhiễu sóng liên tiếp nhào tới và xé xác Triệu Tu thành mảnh vụn.
Tô Bưu nhận ra rằng những gì đã diễn ra trong hơn một giờ trước đang lặp lại ở ngay trước mắt hắn.
Thể nhiễu sóng xông vào cửa hầm mỏ, một lượng lớn đồng đội bị tàn sát điên cuồng ở trước mặt hắn.
Mà những thể nhiễu sóng kia lại không ra tay với hắn!
Chưa tới mười phút, ngoại trừ Tô Bưu ra, thì hầu như tất cả mọi người đều đã chết hết.
Khoảng hơn bốn mươi thú nhiễu sóng bao vây Tô Bưu ở giữa.
Sau đó đám Licker nhường một lối đi nhỏ.
Phương Hằng và Mạc Gia Vĩ chậm rãi bước ra từ phía sau và nhìn Tô Bưu.
Trong đôi mắt của Tô Bưu toát lên đầy sự sợ hãi.
Hắn cảm giác cổ họng mình vô cùng khô khan.
“Ngươi…”
“Vất vả rồi.” Phương Hằng nhún vai, nhìn Tô Bưu rồi hỏi: “Ngươi không đi sao?”
Tô Bưu cắn răng, trong lòng hắn thầm mắng một tiếng, rồi hắn lập tức xoay người, bỏ chạy ra bên ngoài.
Mạc Gia Vĩ đi theo bên cạnh Phương Hằng, hắn nói: “Ngươi lại để hắn chạy sao?”
“Làm người lưu một đường thôi, đều là ngươi làm công, không cần phải tận tuyệt như thế, dù sao thù ta cũng không phải là loại người xấu.”
Phương Hằng vừa nói xong thì đi vào bên trong hướng khu vực khai thác mỏ.
Mạc Gia Vĩ lắc đầu một cái rồi thở dài: “Tại sao ta lại cảm thấy để hắn quay về thì sẽ càng xui xẻo hơn.”