Lý Văn Bác biết rằng cơ hội đã tới, nói tiếp: "Phải rồi, hiệu quả chiêu mộ nhân công đào quặng không hề cao, ta ở đây giới thiệu cho ngươi một sản phẩm, trải qua ba năm tìm tòi nghiên cứu bởi công ty Mãnh Cầm, với cơ sở điều tra nghiên cứu và lắng nghe ý kiến của các tổ chức đào quặng khác nhau tại hiện trường, đã chế tạo ra một loại robot có thể thuận tiện ra ngoài đào quặng - Airut loại III."
“Loại robot này thích hợp làm việc ở nơi có hoàn cảnh phóng xạ, dùng từ hơn năm mươi loại hợp kim làm vật liệu cơ sở trải qua công nghệ chế tạo đặc biệt, hiệu suất thu thập cao hơn gấp ba lần so với người chơi bình thường.”
Lý Văn Bác nhiệt tình chào hàng: “Cho đến giờ, công ty Mãnh Cầm vẫn chưa chính thức công bố bán ra bên ngoài, nếu như ngươi có nhu cầu ta có thể cho ngươi thuê rẻ chút đỉnh, chỉ cần 100 điểm cống hiến liền có thể thuê trọn một ngày, vô cùng rẻ luôn.”
Lại gài bẫy nữa chứ gì? Thật sự cho rằng bọn ta không biết gì hết hả?
Mạc Gia Vĩ cười mỉa trong lòng.
Thứ vô dụng nổi danh của công ty Mãnh Cầm – robot đào quặng, từ trước tới nay luôn có tiếng tăm là gài hàng trong giới game.
Hiệu suất đào quặng khá cao, nhưng tỉ lệ trục trặc cũng cao nốt, tính linh hoạt lại kém.
Là một thứ đồ chơi quý báu.
Ở cái nơi nguy cơ tứ phía như Đất Hoang Ngày Tận Thế này, nếu mà không cẩn thận bị tấn công liền lập tức ngoẻo ngay, ở yên tại chỗ chịu đòn, muốn chạy trốn cũng không có đường nào mà chạy.
Tiền thuê mỗi ngày một trăm thì không đắt, nhưng hễ có một chút hư hao, công ty Mãnh Cầm đó đưa ra cái giá bồi thường chắc chắn là đủ kích thích.
Mạc Gia Vĩ vội vàng xua tay nói: “Không cần thiết không cần thiết, về lĩnh vực thu thập vật tư này, bọn ta đã chuẩn bị xong cả rồi.”
“Không cần đâu,” Phương Hằng cũng từng được nghe kể qua chuyện của robot đào quặng, hắn chỉ ngón tay về hướng cách đó không xa: “Ngươi xem, đoàn đội đào quặng của bọn ta tới rồi.”
Lý Văn Bác lòng thầm tiếc nuối, ngoảnh đầu qua nhìn theo hướng Phương Hằng chỉ.
Trong rừng, một đội ngũ mặc quần áo bảo hộ xếp thành hàng dài.
Trong tay bọn họ xách theo một cái cuốc, lắc la lắc lư hướng về vị trí khu mỏ mà đi.
Ơ?
Lý Văn Bác khẽ ồ lên một tiếng.
Đội ngũ này...
Thoạt nhìn cứ lạ lạ sao á...
Lý Văn Bác cảm thấy dáng vẻ của đội ngũ này trông không được thông minh cho lắm.
Đi tới gần, Lý Văn Bác càng có cảm giác kỳ quái hơn.
Hắn chú ý tới những người công nhân này đều mặc quần áo bảo hộ rách nát tả tơi hết cả.
Hắn thậm chí còn thấy được trên quần áo bảo hộ bị phá thủng một lỗ hổng luôn rồi.
Cái quỷ gì đây!
Loại quần áo bảo hộ thế này căn bản là không có hiệu quả chống lại phóng xạ!
Vậy cũng được luôn?
Không sợ bị dị hóa do nhiễm phóng xạ sao?
Lý Văn Bác hoảng hốt trong lòng, nhìn kỹ lại lần nữa, lớp da mặt của những công nhân đó đã thối rữa từ lâu, rướm máu ra ngoài.
“Ta đệch!”
Lý Văn Bác sợ hãi lùi lại vài bước, nghiêng đầu nhìn qua Phương Hằng: “Chuyện gì xảy ra với những công nhân này vậy?”
“Khụ khụ.”
Mạc Gia Vĩ ho nhẹ một tiếng, thì thầm nói: “Được rồi, Lý Văn Bác, chúng ta là bạn bè, đúng không?”
“Ừm...”
Lúc đầu thì khẳng định là vậy, nhưng hiện giờ, Lý Văn Bác có chút không dám chắc lắm.
“Thật ra những người này cũng không phải là công nhân gì hết, bọn họ là loại công cụ mô phỏng người được cải tiến đời thứ mười bảy do Công ty TNHH Khoa học kỹ thuật Phương Chu bọn ta nghiên cứu phát triển, sở hữu bao quát các kỹ năng vận chuyển, thu thập, phân loại vật tư, vân vân……, thời điểm then chốt còn có thể dùng để chiến đấu, đương nhiên, lực chiến đấu rất yếu.”
“Đây là lần đầu tiên bọn họ được đưa vào sử dụng ở thế giới này, cải tạo bản địa hóa hơi thất bại một chút.”
“Cho nên mới biến thành dáng vẻ như ngươi nhìn thấy đấy, có tí đáng sợ.”
Mạc Gia Vĩ giang tay ra, nói rõ hàm ý: “Ngươi sẽ giúp giữ bí mật, phải không?”
“À, việc này...”
Công cụ mô phỏng người?
Lý Văn Bác há to miệng.
Trình độ nghiên cứu khoa học của Công ty TNHH Khoa học kỹ thuật Phương Chu thế mà đã cao đến mức có thể điều khiển người mô phỏng làm việc như nô lệ công nhân đào quặng luôn rồi ư?
Lý Văn Bác xem đám công cụ mô phỏng người kia lắc la lắc lư đi vào trong hầm, nhắm ngay khoáng thạch có tính phóng xạ mạnh, vung cây cuốc đa chức năng lên rồi bắt đầu thu thập đào quặng.
Lúc bình thường thì ngớ ngẩn, nhưng tới khi làm việc vẫn là không cẩu thả chút nào.
Hiệu suất đào quặng còn có thể cao như vậy?
Điều quan trọng nhất là, ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài trông có hơi đáng sợ của chúng ra, thì căn bản là không bị ảnh hưởng bởi phóng xạ?!
Thế mà cũng được luôn?
Lý Văn Bác hoàn toàn kinh ngạc.
Mạc Gia Vĩ vỗ vỗ vai Lý Văn Bác: “Hì hì, không tệ nhỉ, đúng rồi, về sau công ty Phương Chu bọn ta cũng sẽ cung cấp dịch vụ cho thuê với bên ngoài đấy, một tên người mô phỏng chỉ cần 5000 điểm cống hiến một ngày, sau này mọi người có thể hợp tác sâu hơn với nhau nha.”
“Ặc, được...”
Hơn nửa ngày Lý Văn Bác mới lấy lại tinh thần.
Hắn bị công ty Phương Chu dọa cho khiếp sợ.
Hiệu suất thu thập của công cụ mô phỏng người so với hắn tưởng tượng cao hơn rất nhiều!
Một loạt các thao tác thu thập, vận chuyển, phân loại vật tư, chất lên xe đều có thể hoàn thành nhẹ nhàng, so với robot đào quặng mà công ty bọn họ phải tốn biết bao hơi sức nghiên cứu phát triển thì dùng tốt hơn rất rất nhiều!