Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1134 - Chương 1135: Có Sự Nghi Ngờ

Chương 1135: Có sự nghi ngờ

Vì vậy không cần công ty Mãnh Cầm ra tay đuổi người, những người chơi đã vội tự mình đổi chỗ rồi.

Khu vực lớn cũng đã bị công ty Phương Chu chiếm giữ hoàn toàn một cách thuận lý thành chương.

Danh tiếng của công ty Phương Chu càng lúc càng vang xa, càng ngày càng có nhiều công ty trò chơi và công hội trò chơi nghe nói tới công ty này.

Phản ứng của rất nhiều công ty lớn sau khi thấy công ty Phương Chu không phải là liều chết đánh một trận, mà là quay đầu bỏ chạy.

Dù sao thì khu vực thế giới rất lớn, không chọc nổi còn không núp à?

Nếu bị công ty Phương Chu để mắt tới thì cũng chỉ có thể xem như mình xui xẻo.

Bất đắc dĩ, khoa học kỹ thuật Duy Hưng quyết định nhận tội một cách vui vẻ.

Dù sao thì cũng không phải chỉ mỗi công ty lớn của họ nhận tội, nên họ cũng không bị mất mặt.

Nhưng vì ghét công ty Phương Chu và vì để hả giận, Đới Tiểu Đồng vẫn tố cáo với Liên Bang rằng công ty Phương Chu có liên quan đến thế lực phản Liên Bang.

...

Tại Hiệp hội nghiên cứu vong linh.

“Tốc độ ăn mòn của phong ấn chính đã vượt qua dự đoán của chúng ta, theo tính toán thì phong ấn bên trong khu vực trung tâm của hành lang Trầm Luân đã hoàn toàn bị phá hủy, vào 10 giờ 23 phút sáng nay, trị số khí tức vong linh bị rò rỉ ra ngoài đã đạt đến mức cảnh bảo.”

Phó hội trưởng hiệp hội chịu trách nhiệm phong ấn ở thế giới chết - Trần Tùng Lâm đã giới thiệu với mọi người tình hình bên trong hành lang phong ấn.

Nghe xong, bên trong đại sảnh bỗng rơi vào trong im lặng một lúc.

Hội trưởng của Hiệp hội nghiên cứu vong linh - Milne đang ngồi ở trên ghế.

Hắn khẽ híp mắt, im lặng không nói lời nào.

“Bọn ta muốn nghe ý kiến của Hiệp hội nghiên cứu vong linh, suy xét từ góc độ chuyên nghiệp, các ngươi có nghĩ rằng tính an toàn của khe hở thế giới chết vẫn được bảo đảm không?”

Mọi người không khỏi quay đầu nhìn Tô Thủ Cương đang nói.

Tô Thủ Cương để lộ vẻ mặt có hơi nghiêm trọng.

Hắn là cục phó của tổng cục kiểm tra trung ương phía đông Liên Bang, và cái giá thực hiện dự án khủng hoảng này là rất lớn.

Khoảng một tuần sau khi nghiên cứu vong linh, Tô Thủ Cương đã tới Hiệp hội nghiên cứu vong linh với tư cách là một thành viên của đội liên để cùng bàn bạc cách xử lý khủng hoảng.

Lúc trước Tô Thủ Cương cũng đã thu thập trang bị giúp cho Phương Hằng rất nhiều.

Trần Tùng Lâm lắc đầu nói: “Cái này không thể nào tính được, xác suất đánh với chúng ta mà nói quá mạo hiểm, ta chỉ có thể nói rằng nếu như không có bất kỳ ngoại lực nào khác can thiệp vào thì ít nhất là phong ấn có thể chống đỡ được ba tháng.”

“Ngoại lực mà ngươi nói là?”

“Bất kỳ thiệt hại nào với phong ấn, đập vào, sự chấn động của thế giới chết, hay sự chấn động của Cốt Thần Điện, rất nhiều.” Milne suy nghĩ rồi lắc đầu một cái: “Không được, nhân tố ảnh hưởng quá nhiều, ta không thể nào đưa ra phán đoán.”

Tô Thủ Cương siết chặt một tay thành nắm đấm, rồi hắn chống cằm nhìn Hề Vĩnh Chí.

Hề Vĩnh Chí - một điều tra viên cấp một đến từ khu trung ương Liên Bang xuống đây chịu trách nhiệm về sự kiện lần này của Hiệp hội nghiên cứu vong linh.

Được Liên Bang trung ương bổ nhiệm làm tổ trưởng của tổ điều tra lần này.

“Theo thỏa thuận giữa bọn ta với hiệp hội vong linh, một khi khí tức vong linh bị rò rỉ đạt tới trị số nguy hiểm, chúng ta sẽ lập tức áp dụng kế hoạch ứng phó cấp bách, giải tán quần chúng xung quanh và tuyên bố tiến vào tình trạng giới nghiêm.”

Hề Vĩnh Chí vừa nói xong thì nhìn mọi người quanh một lượt: “Ta muốn hỏi các vị, chúng ta còn đang chờ đợi cái gì vậy?”

Mọi người im lặng không nói.

Lúc này, hội trưởng hiệp hội vong linh - Milne mở mắt ra, nói: “Giống như ngài Hề đã nói, theo thỏa hiệp đã ước định, hiệp hội có thể tiến vào tình trạng giới nghiêm ở mức cao nhất bất cứ lúc nào, còn việc xua đuổi thì Hiệp hội nghiên cứu vong linh không có quyền này.”

“Cảm ơn sự phối hợp của ngài, hội trưởng, ngoài ra còn một chuyện.”

Hề Vĩnh Chí nhìn phó hội trưởng Dickey.

“Xin hỏi Phương Hằng là đệ tử của ngài sao?”

Dickey nhíu mày một cái: “Ừm.”

“Ngươi có chắc chắn bây giờ hắn vẫn đang ở trong hành lang Trầm Luân không?”

“Ngươi hỏi câu này là có ý gì?”

“Không có gì.” Hề Vĩnh Chí gật đầu một cái rồi đảo mắt nhìn mọi người: “Chỉ là ta muốn xác nhận với mọi người ở trong hiệp hội một chút, gần đây ta nhận được một vài tin kỳ lạ, có người đã nhìn thấy Phương Hằng ở trong trò chơi.”

Dickey nghe được câu này thì cảm thấy khó chịu hơn.

Chuyện của Hiệp hội nghiên cứu vong linh đến lượt hắn khua tay múa chân à.

Huống hồ chi học trò bảo bối nhà hắn vẫn còn đang bị kẹt trong hành lang Trầm Luân, cái này mà cũng phải bị Liên Bang điều tra à.

Dựa vào đâu chứ!

“Hả, ngươi nói có người thấy là ai? Ngươi bảo hắn bước ra hai nước xem.”

Hề Vĩnh Chí lắc đầu nói: “Chẳng qua chỉ là tin đồn, chưa chắc có thể tin được, hơn nữa ta cũng có chút tò mò, ngươi với Phương Hằng cũng tiếp xúc với nhau chưa lâu, mà ngươi đã nhận hắn làm học trò nhanh như vậy, là do hắn có chỗ nào đặc biệt à?”

“y ya.” Dickey vỗ trán một cái, chợt nói: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, ta quên mất, trước khi nhận học trò thì cần phải báo cáo với Liên Bang và viết một đơn xin được báo cáo, đừng thấy phiền, ta sẽ quay về bổ sung đơn ngay…”

“Dickey!”

Hội trưởng hiệp hội Milne bỗng chốc mở mắt ra và liếc nhìn Dickey.

Dickey nhún vai, im miệng.

Bình Luận (0)
Comment