Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1148 - Chương 1149: Thần Miếu (2)

Chương 1149: Thần miếu (2)

Thịnh Huy là tổng chỉ huy của Liên Bang phụ trách hoạt động của nhiệm vụ tuyến chính lần này, sau khi nhận được tin tức về nhiệm vụ tuyến chính, hắn lập tức thành lập một đội ngũ tinh anh của Liên Bang và lao tới.

Thịnh Huy gật đầu với nhóm Phương Hằng, sau đó nhìn Alba: “Ta tới trước ngươi mấy phút, Alba, nghe nói các ngươi tìm được quyển sổ?”

“Ừm.”

Ở bên cạnh, một ông già gầy guộc đeo kính đi theo sau Thịnh Huy, giành hỏi trước: “Bên trong có nói gì khác không? Đưa ta xem?”

“Giáo sư Eddington, ngài cũng tới rồi à.” Alba đưa quyển sổ ghi chép cùng tập giấy thu thập được cho hắn, gật đầu nói: “Trong sổ ghi chép không miêu tả nhiều lắm về thần miếu, bọn ta chỉ hoài nghi giáo sư Đỗ Đức có khả năng tới rừng nguyên thủy này vì thần miếu.”

Trong khi một số người đang nói chuyện, một đội khoảng năm mươi người chơi cỡ trung trở lại từ bên ngoài.

Người chơi trung niên dẫn đầu bước lên.

Trác Kim Trạch gật đầu với những người này: “Ta vừa mới kiểm tra, khu di tích này rất cổ quái, quần xã sinh vật thể nhiễu sóng bên ngoài có cảm giác sợ hãi hoặc kính sợ nơi này, trong trường hợp bình thường bọn họ sẽ không tới gần.”

“Nơi đây có gì đó kỳ lạ...”

Phương Hằng và Mạc Gia Vĩ đi đến trước thần miếu nhỏ để kiểm tra nhân lúc mấy người kia đang thảo luận.

“Phương Hằng, ngươi xem cái này.”

Phương Hằng ngồi xổm xuống và nhìn về hướng Mạc Gia Vĩ chỉ.

Những biểu tượng kỳ lạ được khắc trên phiến đá ở lối vào của thần miếu.

Do lâu ngày, trên phiến đá đóng một lớp bụi nên nhìn không rõ.

“Phù.”

Phương Hằng thổi khí trên phiến đá, duỗi tay ra chạm vào phiến đá, phủi sạch bụi bặm trên đó.

Khi ngón tay hắn chạm vào phiến đá, những dòng nhắc nhở trò chơi xuất hiện trên võng mạc của Phương Hằng.

‘Nhắc nhở: Ngươi đã tìm thấy một số phù văn thần bí’.

‘Nhắc nhở: Thông qua các kỹ năng thần bí học, ngươi nhận được một số nhắc nhở - thần duệ, rơi xuống, tịch dương, trọng khải’.

Lời nhắc nhở kỳ lạ.

Khiến người ta không thể đoán được.

Ơ?

Phương Hằng thử đẩy vài phiến đá lỏng lẻo.

Dường như phiến đá có thể di chuyển.

Toàn bộ phiến đá lớn được chia thành nhiều mảnh nhỏ, có thể trượt trái phải, lên xuống, có phần giống với kết cấu của câu đố trượt.

Khi xem xét kỹ hơn, mỗi phiến đá đều có phù văn hoặc chữ tượng hình, một số giống hình người nhỏ bé và một số giống biểu tượng mặt trời.

Câu đố này...

“Trong cuốn sổ ghi chép ban nãy cũng có những phù văn tương tự đúng không?”

Mắt Mạc Gia Vĩ sáng lên, hắn lấy ra những bức ảnh chụp để so sánh: “Ừm, đúng vậy.”

Rõ ràng, việc sắp xếp các phù văn trên cuốn sổ là một lời nhắc nhở nào đó.

Một nửa dựa vào phán đoán, một nửa dựa vào suy nghĩ.

Hai người thử vươn tay ra, bắt đầu di chuyển những đường vân trên phiến đá.

Trong chốc lát, chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch bên tai.

Hai người nhìn nhau.

“Thành công rồi?”

“Rầm rầm...”

Một số người nhóm Alba đang thảo luận về tình hình xung quanh thần miếu trong khoảng đất trống cách đó không xa, họ đột nhiên nghe thấy tiếng bánh răng máy móc truyền đến bên tai và nhận ra rằng có một sự rung chuyển nhẹ từ dưới chân họ.

Họ quay đầu nhìn lại, những phiến đá trên mặt đất trước toàn bộ thần miếu đã bị dịch chuyển sang hai bên, để lộ một lối vào dẫn xuống phía dưới.

Các người chơi đều ngây ra, không khỏi quay đầu nhìn Phương Hằng cùng Mặc Gia Vệ đang đứng ở cửa ra vào

Phương Hằng cũng không thể ngờ lại giải được luôn câu đố trong trường hợp không hiểu câu hỏi.

Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Mạc Gia Vĩ.

Cái tên này, chắc chắn đã bật hào quang may mắn!

Quyển sổ bọn họ tìm được lúc trước rõ ràng không hoàn chỉnh, nhưng bọn họ chỉ sắp xếp thứ tự theo sự so sánh của các ký tự, sử dụng phương pháp liệt kê để thử một vài lần và thế là thành công?

Thấy mọi người nhìn chằm chằm, Phương Hằng xòe tay giải thích nói: “Phía trên phiến đá có cơ quan, có liên quan tới phù văn ấn ký có trong cuốn sổ thu thập được trước đó.”

Mọi người vẫn có một cái nhìn kỳ lạ.

Phương Hằng ho nhẹ một tiếng: “Giải mã trò chơi đơn giản.”

“A! Ta biết rồi!”

Giáo sư Eddington gầy gò kia chợt nhận ra và kinh ngạc hét lên.

“Chữ và phù văn khắc trên đó là ngôn ngữ của bộ lạc tiền thân của hội Quang Diệu, họ xây dựng thần miếu để bảo vệ hang động di tích bên dưới. Đỗ Đức và những người khác chắc chắn đã phát hiện ra di tích này, vì vậy họ đã chọn đến đây để nghiên cứu thực địa!”

Phương Hằng nghi ngờ nhìn ông già.

Alba ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Hắn là tiến sĩ Eddington, nhân vật chủ chốt của nhiệm vụ tuyến chính.”

“À.”

Nhìn thấy nhiệm vụ tuyến chính có đột phá lớn, chỉ huy Thịnh Huy hưng phấn, khua tay: “Tốt lắm, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, mười phút sau chúng ta đi vào xem một chút!”

Alba vỗ vai Phương Hằng để bày tỏ sự ngưỡng mộ.

Hắn cảm thấy Phương Hằng thực sự rất đỉnh!

Liên Bang đã không đạt được bất kỳ tiến triển nào trong nhiệm vụ tuyến chính này trong vài tháng.

Nhưng từ khi Phương Hằng tới đây, tiến triển của nhiệm vụ tuyến chính thuận lợi đến đáng sợ!

Người chơi trọng điểm quay trở lại hang động nguyên thạch bên dưới, bọn họ bắt đầu tập hợp đội ngũ chuẩn bị vật tư tác chiến, thay quần áo bảo hộ, chuẩn bị kiểm kê đội để tiến vào khu vực phía dưới tiến hành điều tra.

Ngay sau đó, ước chừng mười lăm phút sau, do đội ngũ Liên Bang dẫn đầu, một đội ước chừng hơn trăm người tiến vào hang động phía dưới tiến hành thăm dò.

Sau khi lần theo thông đạo, mọi người mới phát hiện ra dưới thần miếu có một hang động nguyên thủy cực kỳ khổng lồ.

Khu vực lớn như vậy?

Bình Luận (0)
Comment