Phương Hằng vừa chích thuốc cho bản thân, vừa thử nói chuyện với Khâu Diệu Khang.
“Ngươi có biết mấy ngày nay ta đã đi đâu không?”
“Ta không biết, mà cũng không có hứng biết.”
“Ta đã đi tới trấn Hi Vọng.”
“Chỗ đó còn có một khu bệnh viện cộng đồng, ta tiện đường vào trong đó đi dạo một chút.”
Khâu Diệu Khang quay lưng lại với Phương Hằng.
Hắn không trả lời mà tiếp tục tiến hành sắp xếp, phân loại mảnh nhỏ tinh thạch tiến hóa trên bệ thí nghiệm.
Khâu Diệu Khang vô cùng nghiêm túc, mỗi một mảnh nhỏ tinh thạch tiến hóa đều được hắn cầm ở trên tay để kiểm tra kỹ càng một lượt.
“Hay lắm, ta đã phát hiện ra một phòng nghiên cứu bí mật ở trong đó!”
Trông Phương Hằng có vẻ như đang vô tình nói, nhưng thật ra thì hắn vẫn luôn chú ý đến Khâu Diệu Khang.
Quả nhiên, lúc hắn vừa nói đến mấy chữ phòng nghiên cứu bí mật, thì động tác trên tay của Khâu Diệu Khang khựng lại một chút.
Giả vờ à! Để ta cho ngươi tiếp tục giả vờ bình tĩnh này!
Phương Hằng nhếch miệng cười một tiếng, sau đó hắn tiếp tục nói: “Là phòng nghiên cứu bí mật do công ty Meteor xây dựng trước zombie Ngày Tận Thế, ngươi đoán xem ta đã phát hiện ra cái gì ở bên trong đó?”
Khâu Diệu Khang lập tức quay đầu lại.
“Phát hiện ra cái gì?”
Phương Hằng đưa bàn tay phải ra, khép ngón trỏ và ngón giữa lại, và lấy ngón tay cái chà lên hai ngón tay đó.
Hắn làm ra động tác mà ai nhìn cũng hiểu.
Khâu Diệu Khang nhìn Phương Hằng mấy giây, sau đó hắn quay lưng lại.
“Giao dịch của chúng ta đã xong, ngươi có thể rời khỏi đây rồi.”
“Ha ha ha, ta chỉ đùa với ngươi một chút thôi, ngươi còn tưởng thật, này, cái này là ta đặc biệt mang về cho ngươi đấy.”
Phương Hằng đưa bản ghi chép của nhóm nghiên cứu mà hắn đã thu thập được ở trong phòng nghiên cứu bí mật cho Khâu Diệu Khang.
“Ngươi tới đây xem cái này này.”
Khâu Diệu Khang cũng không quay đầu lại, mà trực tiếp nói: “Ta không muốn xem, ngươi có thể rời đi rồi.”
A, còn rất bướng nữa!
Phương Hằng cũng không thèm quan tâm, hắn trực tiếp giở một trang trong bản ghi chép của nhóm thí nghiệm ra, và đọc to ngay trong phòng thí nghiệm.
“Một, sử dụng virus T có thể lây nhiễm thực vật bình thường, sinh ra sinh vật biến dị, trong nghiên cứu, bọn ta đã phát hiện mức độ tương thích cao nhất khi kết hợp virus T với dây leo, nên bọn ta đã cho lây nhiễm...”
Khâu Diệu Khang nghe tới đây thì tay hắn bất giác khựng lại.
Hắn xoay người, rồi sững sờ nhìn Phương Hằng.
“Hai, zombie dây leo khác với thực vật bình thường, nó có sức sống mạnh mẽ, hơn nữa thể hiện tính công kích rất mạnh.”
Khâu Diệu Khang không nhịn được nữa mà bước nhanh tới trước mặt Phương Hằng, sau đó hắn giật lấy bản ghi chép thí nghiệm ở trong tay Phương Hằng.
Phương Hằng cũng không né, để mặc hắn giật lấy bản ghi chép của nhóm thí nghiệm.
Câu cá mà, phải đợi đến khi nó hoàn toàn cắn câu.
Khâu Diệu Khang như nhặt được món đồ quý báu, hắn cúi đầu đọc, nhìn qua nhanh như gió, tay phải thì nhanh chóng lật sang trang khác.
Trong ánh mắt của hắn tràn đầy sự tập trung, hưng phấn, kinh ngạc...
Cá đã cắn câu rồi!
Trong lòng Phương Hằng cảm thấy khá vui.
Mẫu vật sống của Alex rất đáng giá tiền.
Không biết Khâu Diệu Khang có thể dùng thứ đồ gì tốt để đổi lấy nhỉ.
Phương Hằng lẩm bẩm ở trong miệng.
“Phải nghĩ cách để moi hết của cải của hắn.”
Khâu Diệu Khang tập trung hết tinh thần vào bản ghi chép của nhóm nghiên cứu ở trên tay, nên hắn không hề nghe thấy tiếng lẩm bẩm trong miệng của Phương Hằng.
Nhanh chóng lật xem hết bản ghi chép thí nghiệm, Khâu Diệu Khang hít vào một hơi thật sâu.
Hắn nhắm mắt rồi ngồi trầm tư trong chốc lát, sau đó hắn bắt đầu giở bản ghi chép lại từ đầu.
Lần này, Khâu Diệu Khang đọc từng câu từng chữ một cách nghiêm túc, không bỏ bất kỳ một chút chi tiết nào trong bản ghi chép.
Phương Hằng cũng không vội, hắn ngáp một cái, đợi Khâu Diệu Khang đọc xong hết bản ghi chép của nhóm nghiên cứu thêm một lần nữa.
“Như thế nào? Ta vẫn còn hữu dụng với ngươi đi, đừng nói ta không lòng, lần này đi ta còn mang về cho ngươi khá nhiều đồ.”
“Cái gì! Ngươi còn mang đồ về?”
“Ngươi có muốn đoán xem ta mang gì cho ngươi không.”
Khâu Diệu Khang nhìn chằm chằm về phía Phương Hằng với ánh mắt sáng quắc.
“Mau nói cho ta biết!”
“Ha ha ha.”
Phương Hằng cố tỏ vẻ thần bí, rồi cười ha ha một tiếng.
“Ta đã lấy được mẫu vật sống của Alex từ trong phòng nghiên cứu bí mật.”
“Mẫu vật sống của Alex!”
Bởi vì Khâu Diệu Khang quá kích động, nên con ngươi của hắn lập tức giãn ra gấp mấy lần, lúc này hắn nhanh chóng lao tới chỗ của Phương Hằng.
“Mau! Mau đưa cho ta!”
“Ngươi đừng kích động, đừng động tay thế…”
Phương Hằng vội né sang một bên, rồi nói một cách chậm rãi: “Cũng không phải là không thể cho ngươi món đồ đó, nhưng mà có phải ngươi cũng nên bày tỏ một chút thành ý của ngươi không?”
Khâu Diệu Khang bình tĩnh lại.
Hắn nhìn Phương Hằng.
“Ngươi muốn gì?”
“À… Để ta suy nghĩ một chút…”
“Gần đây có loại thuốc mới nào có thể làm gia tăng thuộc tính không?”
“Thuốc gen kiểu mới vẫn còn đang trong giai đoạn nghiên cứu, nếu như ngươi có thể cung cấp hàng mẫu Alex cho ta, ta có thể đẩy thật nhanh tiến độ nghiên cứu của ta lên.”
Muốn có miễn phí à.
Việc đó là không thể nào!
Phương Hằng nhíu mày cảnh giác.
“Thế sao, vậy thì đáng tiếc, ngươi như vậy thì làm khó ta quá, chắc ngươi cũng biết mẫu vật sống của Alex vô cùng hiếm, có rất nhiều người tìm ta để mua lại.”
“Hoặc là ngươi suy nghĩ xem, ngươi có thứ gì có thể cung cấp cho ta không?”
Khâu Diệu Khang quan sát Phương Hằng một lượt từ trên xuống dưới.
Hắn tập trung suy nghĩ một chút, rồi híp mắt.
“Thiên phú của ngươi chắc cũng sắp chạm cổ chai rồi nhỉ?”
Phương Hằng cảm thấy kinh ngạc.
“Ồ, không lẽ trong tay cũng ngươi có phương án cường hóa thiên phú cấp cao sao?”
Khâu Diệu Khang lắc đầu một cái.
“Ta không có, nhưng ta có thể giúp ngươi chế tạo nó.”
Phương Hằng có hơi sững sờ.
“Chế tạo? Ngươi mà lại biết chế tạo phương án cường hóa? Ngươi có thể chế tạo bao nhiêu cấp bậc?”
“Nói chính xác là chế tạo dung hợp, tiêu hao ba phương án cường hóa cùng cấp bậc, ta có thể giúp ngươi nghiên cứu và chế tạo ra một phương án cường hóa cấp bậc cao hơn nhờ dung hợp.”