Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1292 - Chương 1293: Dời Đi (2)

Chương 1293: Dời đi (2)

Phương Hằng đưa về phía trước.

Sự hợp tác giữa hắn và Ngô Tư Dĩnh không tệ.

Hắc Bảo cho hắn cảm giác rất đáng tin cậy, Phương Hằng sẽ không trở mặt với Ngô Tư Dĩnh vì thỏa thuận đã đạt được trước đó.

Huống hồ, thực sự không cần một kẻ thù mạnh mẽ nào khác vào lúc này.

Bóng dáng của Ngô Tư Dĩnh dần dần hiện ra trước mặt Phương Hằng.

Khi tất cả các Huyết tộc nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột của con người, họ cảnh giác nhìn nàng.

Phương Hằng giơ tay ngăn cản hành động của Huyết tộc: “Đừng khẩn trương, đây là là bằng hữu, tới trợ giúp chúng ta.”

Ngô Tư Dĩnh gật đầu với Phương Hằng, nhanh chóng tạo một thủ ấn bằng cả hai tay.

Phương Hằng cảm nhận được một làn gió thổi qua.

Ngay sau đó, một luồng khí tức đen kịt từ mặt dây chuyền trên ngực Ngô Tư Dĩnh tràn ra, lan về phía cánh tay phải đã hóa đá của Quân vương Huyết tộc trong tay hắn.

Vù vù vù...

Chỉ trong vài giây, luồng khí tức đen đã bao trùm hoàn toàn di hài của Quân vương Huyết tộc.

Ngô Tư Dĩnh cuộn cổ tay của nàng và xòe ra phía trước, ở giữa lòng bàn tay có một viên đá quý màu vàng.

Nàng ném về phía trước, ngọc thạch ngưng tụ thành một chiếc hộp gỗ dài hơn một mét giữa không trung rồi rơi xuống đất.

Hài cốt của Quân vương được bao bọc trong khí tức màu đen bị Ngô Tư Dĩnh điều khiển, trôi bồng bềnh từ tay Phương Hằng vào trong hộp gỗ.

“Rầm!”

Nắp hộp bị đóng lại một cách nặng nề.

“Cảm ơn, mặc dù lần này hợp tác với ngươi không hẳn rất vui vẻ, hơn nữa ta cũng muốn báo cho ngươi một tin tức xấu, đội ngữ Thánh đình trúng phục kích của Giản Mục Chi, bị tiêu diệt hoàn toàn, hiện tại hắn đang chạy về phía này.”

Ngô Tư Dĩnh truyền âm qua, theo sau là Phương Hằng gật đầu, nàng nhặt hộp gỗ trên mặt đất lên và từ từ biến mất trước mặt mọi người.

“Hy vọng lần sau có thể hợp tới ngươi, cầu cho ám ảnh đồng hành cùng ngươi.”

Phương Hằng cau mày.

Giản Mục Chi!

Hắn chẳng những không chết, lại còn giết được truy binh của Thánh đình?

Phương Hằng đột nhiên có cảm giác rằng có lẽ tất cả những điều này là kế hoạch của Giản Mục Chi?

Dù thế nào thì đây cũng là tin xấu.

Đằng trước có Liên Bang, đằng sau có mười hai tài phiệt.

Trò chơi này rất khó chơi.

Hắn phải đưa quan tài của Quân vương Huyết tộc về nhà trước khi Giản Mục Chi đến.

“Này, Nat,” Micah cảnh giác nhìn Ngô Tư Dĩnh đã chìm vào trong bóng tối, đi đến bên cạnh Phương Hằng, thấp giọng hỏi: “Nàng là ai? Trông rất nguy hiểm, ta không cảm nhận được sự tồn tại của nàng.”

“Là một người bạn, muốn di hài của Quân vương để làm một chuyện, cứ mặc kệ nàng.”

Phương Hằng tùy tiện đáp lại, sau đó vỗ vai Micah, nói: “Micah, ngươi chăm sóc chỗ này, ta cần tiến vào bên trong quan tài, điều khiển việc di dời quan tài.”

Vừa nghe lời này, Micah lập tức cảm giác được toàn bộ trọng trách phục hưng Huyết ở nằm trên vai mình, hắn trịnh trọng gật đầu: “Được! Không thành vấn đề, ngươi cứ yên tâm đi, giao nơi này cho ta!”

“Được, giao cho ngươi là ta yên tâm.”

Phương Hằng gật đầu, đi thẳng về phía quan tài của Quân vương Huyết tộc, cho đến khi hắn dừng lại trước quan tài.

Lúc này, toàn bộ quan tài của Quân vương Huyết tộc lộ ra trước mặt mọi người.

Toàn bộ quan tài của Quân vương Huyết tộc được chia thành tầng trên và tầng dưới, tầng trên có kích thước tương đương quan tài người bình thường, tầng dưới vốn được chôn dưới lòng đất, cao khoảng ba mét, dài chín mét, rộng bốn mét, lớn hơn chiếc quan tài thông thường nhiều lần.

Dưới sự quan sát của tất cả Huyết tộc, Phương Hằng vươn tay mở quan tài của Quân vương Huyết tộc, lật người nhảy vào.

“Bịch.”

Phương Hằng nhảy vào đáy quan tài, đánh giá không gian bên trong quan tài.

Trên thực tế, tầng trên và tầng dưới bên trong quan tài được thông với nhau, Phương Hằng vừa nhảy một cái đã xuống đáy của tầng hai.

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy trên vách trong của quan tài có khắc một số ký tự và phù hiệu đặc biệt.

Phương Hằng không khỏi đưa tay ra và chạm vào phù hiệu.

Một dòng chữ nhắc nhở trò chơi hiện lên trên võng mạc.

‘Nhắc nhở: Ngươi đã tìm thấy một số ký tự đặc biệt kỳ quái’.

‘Nhắc nhở: Ngươi không có một số kỹ năng đặc biệt, ngươi không thể phân biệt ý nghĩa của ký tự’.

“Xem ra, những phù hiệu này hẳn là có liên quan tới bí mật của quan tài Quân vương Huyết tộc...”

Phương Hằng tự lẩm bẩm.

Quên đi, hắn sẽ từ từ nghiên cứu sau khi lấy toàn bộ quan tài về.

“Bịch!”

Phương Hằng đóng nắp quan tài lại, đôi mắt hắn đột nhiên chìm vào bóng tối.

Nhắm hai mắt lại.

Một ma pháp trận màu đỏ nhạt xuất hiện dưới cơ thể của Phương Hằng.

...

Liên Bang khu Tây.

Trên trời cao, một nhóm Huyết tộc bao phủ dày đặc, che kín bầu trời, cấp tốc bay về phía trước.

Dẫn đầu là một Thân vương Huyết tộc.

Bên dưới, một chiếc xe tải quân sự phóng nhanh trên đường.

Giản Mục Chi ngồi ở ghế phụ, trông sắc mặt hơi nhợt nhạt.

Với sự hợp tác của mười hai tài phiệt, hắn đã rất vất vả mới dẫn được hai thẩm phán thần vực đang truy đuổi đi vào vòng vây phục kích đã chuẩn bị sẵn, phối hợp với ma pháp trận đã chuẩn bị sẵn để tiêu diệt hoàn toàn họ!

Vì lý do này, Giản Mục Chi cũng phải trả một cái giá rất đắt, sức mạnh của hắn đã suy yếu rất nhiều.

Kiểm soát sức mạnh di hài của Quân vương Huyết tộc khó hơn hắn tưởng, phản phệ cũng dữ dội hơn.

Một khi thân thể suy yếu, ý chí của Quân vương Huyết tộc sẽ lợi dụng trống rỗng mà vào, không ngừng ăn mòn đại não của hắn.

Bình Luận (0)
Comment