Nghe vậy, ánh mắt đám người lập tức sang lên.
Lý Nhiên vội xác nhận với Lão Hắc: “Lão Hắc, ngươi chắc chắn không?”
Lão Hắc trả lời vô cùng dứt khoát: “Ta rất chắc chắn, bọn chúng trốn rất hấp tấp, không kịp trở về thế giới trò chơi,”
Lý Nhiên vừa nhìn đội trưởng Lương Nguyệt vừa nói: “Lão đại, có làm hay không?”
Lương Nguyệt tròng mắt hơi híp.
Đã đến bước này rồi, bây giờ nói từ bỏ khó tránh khỏi có chút không cam lòng.
Một đường qua đi, tổn thất nhiều như vậy tính cho ai đây?
Lại nghĩ tới bị Huyết tộc chơi xỏ lâu như vậy, tổ khiểm soát Liên Bang Tinh Anh Đoàn này cũng rất bực tức.
“Đi, chúng ta đuổi theo!”
Nói đi Lương Nguyệt lập tức mang theo tiểu dội hướng về phía hai tên Thân vương Huyết tộc chạy trốn lúc trước đuổi theo.
Lão Hắc híp mắt.
Hắn không đuổi theo mà lựa chọn lui lại phía sau, trở về chi địa ban đầu tụ hợp với đội Liên Bang Tác Chiến bên ngoài.
Bên ngoài chi địa ban đầu đội chủ lực Liên Bang tác chiến còn mang theo bộ phận trợ giúp mang tới vũ khí hạng nặng, trong đó liền bao gồm bộ phận năng lượng chùm sáng Võ Khí.
Bằng tốc độ của bọn hắn muốn đuổi theo Giản Mục Chi sẽ không đuổi kịp, thế là một bộ phận đoàn đội quan chỉ huy mệnh lệnh chậm rãi đuổi theo đoàn đội Lương Nguyệt để tùy thời trợ giúp.
Về phần một đoàn đội khác thì nhận được nhiệm vụ mới.
Khu Bắc đa phần điểm dịch chuyển đều đã bị tìm thấy, cần nhân viên trở về trợ giúp.
Rất nhanh, để lại một nhóm người ở lại quét dọn chiến trường giải tán người không phận sự, đội Liên Bang ở chi địa ban đầu rút lui sạch sẽ.
Không ít người chơi đoàn đội còn không cam lòng dừng lại ở chi địa ban đầu một lát xác định không lấy thứ gì tốt, cũng rút lui theo từng nhóm.
Qua chừng nửa tiếng, một ma pháp trận màu máu xuất hiện trên vùng đất bị tàn phá bởi một trận chiến khốc liệt.
Thân hình Phương Hằng xuất hiện từ bên trong ma pháp trận.
“Lão Phương!”
Dựa vào tờ giấy màu vàng trên trán Mạc Gia Vĩ nãy giờ vẫn trốn sang một bên, nhìn thấy Phương Hằng trở lại, nhảy ra ngoài vẫy tay ra hiệu cho hắn.
“A? Lão Mạc? Sao ngươi lại tới đây?”
Phương Hằng không nghĩ tới Mạc Gia Vĩ lại tự mình chạy tới nơi này tiếp ứng, hắn lập tức nghĩ tới người vừa rồi âm thầm trợ giúp hắn.
“Ta còn tưởng là ai, vừa rồi là ngươi ở phía sau đánh lén?”
“Hắc hắc, ta nào có bản lĩnh này, là chú Bảy nhà ta.”
Mạc Gia Vĩ nhanh chóng đem sự việc đại khái tới đây như thế nào, hắn và Mạc Giang Hà đánh lén Giản Mục Chi như thế nào nói một lần.
Phương Hằng lập tức nhớ lại ông chú lúc trước dạy hắn thuật phong ấn kia.
Mạc Giang Hà thoáng nhìn có vẻ không đáng tin, không nghĩ tới lần này xuất hiện quá đúng lúc, giúp hắn một việc lớn, phải cảm ơn hắn thật tốt.
Phương Hằng nhìn quanh bốn phía: “Đúng rồi, chú Bảy của ngươi đâu?”
“Đi thôi, thấy ngươi an toàn, hắn vụng trộm đi theo người của Liên Bang đuổi theo Giản Mục Chi, nói là chuẩn bị nghĩ biện pháp vơ vét một chút.
Mạc Gia Vĩ mài đao xoèn xoẹt, bộ dáng kích động chuẩn bị gây sự: “Đại Thần, người của Liên Bang đuổi theo Giản Mục Chi, tiếp theo chúng ta có kế hoạch lớn gì? Có muốn đi theo vơ vét một chút?”
“ưm…vơ vét…”
Phương Hằng cúi đầu nghĩ.
Lúc đầu hắn muốn đến xem một chút Liên Bang có thể đánh nhau với Giản Mục Chi hay không, có thể lén trộm đi di hài của Quân vương Huyết tộc, tăng thêm khả năng dung hợp năng lực chiến đấu của bạo quân.
Xem xét hiện tại, Giản Mục Chi bị nhiều người đuổi theo như vậy, từng kẻ đều có thực lực mạnh mẽ.
Nhìn lại chính mình một chút.
Hiện tại con át chủ bài của hắn là kĩ năng Vĩnh Tục Chi Nguyệt đang trong thời gian làm lạnh, không thể sử dụng.
Thánh khí Huyết tộc trên người hắn đều ném vào trong quan tài của Quân vương Huyết tộc để hiến tế không có cái nào có thể sử dụng.
Trước đó nghi thức ràng buộc với quan tài hoàn thành, sức mạnh của hắn đã giảm mạnh.
Càng không nói đến ở thế giới hiện thực không thể sử dụng hình thái Huyết tộc, hiện tại muốn đuổi theo cũng không kịp.
Cân nhắc năng lực của mình một chút, Phương Hằng lắc đầu.
“Bỏ đi, không đuổi theo, đúng rồi, sao ngươi lại tới đây?”
“Chú Bảy có phong ấn dịch chuyển đặc biệt, nghe nói có liên quan tới phong ấn không gian, tương đối phức tạp, ta cũng không hiểu lắm, chính là cực kỳ trân quý.”
Mạc Gia Vĩ vừa nói vừa lật chiếc điện thoại di động luôn mang theo trên người: “Ta vừa mới liên lạc với trực thăng ở nhà đến đón chúng ta rồi, hay là chúng ta đi tìm vị trí tiếp theo của di hài Huyết tộc trước nhỉ? Đi thử vận may xem?”
“Ừm.”
Phương Hằng ngẫm nghĩ: “Ừm, cũng được, đi xem tình hình coi sao.”
…
Một giờ sau, máy bay trực thăng chở đám người Phương Hằng đến một trong những điểm rơi của xác Quân vương Huyết tộc.
Mạc Gia Vĩ từ trong cabin trực thăng nhìn ra ngoài, bên trong khu vực bên dưới đã được bộ tác chiến Liên Bang dọn dẹp sạch sẽ đồng thời phong tỏa hoàn toàn.
“Thôi đi, vẫn là quay về Hội nghiên cứu vong linh đi.”
Phương Hằng lắc đầu, rồi tiếp tục cúi đầu chú ý đến thông tin trên diễn đàn trực tuyến.
Nhìn giao diện diễn đàn quen thuộc cùng những bình luận hài hước và lập dị của cư dân mạng, Phương hằng cảm thấy khá vui vẻ thoải mái như kiểu trong nhà cuối cùng cũng kết nối được mạng.
“Àii, được thôi.”
Mạc Gia Vĩ thất vọng lắc đầu, ra hiệu cho nhân viên lái trực thăng quay về.
Sau khi kết nối Internet, Phương Hằng rất nhanh phát hiện ra rằng mình quá đơn thuần rồi.