Mạc Gia Vĩ nói: “Thì ra là Ouro, đó là một công ty lớn có mối quan hệ tương đối mật thiết với Liên Bang trung ương. Ta nghe nói rằng bên ngoài bọn họ khá ngang ngược, các công ty nhỏ đều không dám đụng chạm đến bọn họ.”
Lý Thiếu Cường không có nhiều thiện cảm lắm với công ty Ouro, hắn đã nhìn thấu xiếc nhỏ của công ty Ouro từ lâu, khinh thường mắng: “Mấy công ty trò chơi này chỉ muốn bao vây đất đai, độc chiếm một phần khu vực nhiệm vụ để thuận tiện cho bọn họ làm việc, ngay cả đồ tiếp tế khẩn cấp của chúng ta mà bọn họ cũng dám chặn, đám người này thật sự là không có giới hạn.”
Trong trí nhớ của Phương Hằng cũng có một số thông tin liên quan đến công ty Ouro.
Công ty Ouro cùng với Liên Bang trung ương có quan hệ rất mật thiết, bên trong trò chơi trung cấp có bố trí rất lớn, đồng thời đây cũng là một công ty trò chơi quy mô lớn được xếp hạng số một trong toàn Liên Bang phương Đông.
“Quên đi quên đi, hòa khí sinh tài, chúng ta không chấp nhặt với bọn họ.” Hồ Văn Minh thấy Lý Thiếu Cường không có thiện cảm với công ty Ouro cho lắm, cuối cùng lấy hết can đảm nói: “Thật ra công ty của bọn ta sớm đã biết khu vực này bị công ty Ouro chiếm đóng, còn khu vực bên phải do công ty game Hoành Đao chiếm đoạt, những công ty lớn đó đều giống nhau, không cho phép đi qua.”
“Haozz.”
Hồ Văn Minh nói rồi thở dài một hơi, trên mặt mang theo vẻ buồn bã: “Lần trước nhận nhiệm vụ vận chuyển vật tư, ta phải đi vòng mất tám giờ mới đưa vật tư đến được. Cuối cùng nhiệm vụ bị đánh giá là vượt quá thời gian, không những không kiếm được một đồng nào mà còn phải bồi thường không ít.”
“Các công ty nhỏ không có ô dù như bọn ta căn bản không thể hoàn thành mấy nhiệm vụ vận chuyển vật tư khẩn cấp như vậy được.”
Sắc mặt Hồ Văn Minh đắng ngoét: “Thật ra không giấu các ngươi, lần này bọn ta dám nhận ủy thác chính là vì có các ngươi cùng đi hộ tống vật tư, nếu không có đánh chết ta cũng không dám nhận nữa, hết cách rồi, công ty nhỏ muốn tồn tại không dễ dàng.”
“Mẹ nó!” Lý Thiếu Cường đập mạnh vào tay lái, lại hùng hùng hổ hổ: “Mấy tên khốn nạn này đang muốn độc chiếm nhiệm vụ! Ngươi yên tâm, đợi đến khi tới được doanh trại ta phải nói chuyện rõ ràng với đội trưởng.”
Hồ Văn Minh nghe thấy điều này, vô cùng biết ơn Lý Thiếu Cường: “Cảm ơn, thật sự cảm ơn rất nhiều!”
Lý Thiếu Cường đang nghĩ sau khi quay về sẽ cáo trạng như thế nào thì đột nhiên, đội xe phía trước lại dừng lại.
“Chuyện gì vậy?”
Phía trước, hai người chơi nhảy xuống từ trên xe tải, vội vàng chạy tới: “Ông chủ Hồ, xe phía trước nổ lốp rồi.”
Hả?
Hồ Văn Minh đã rất ngạc nhiên.
“Thật ngại quá, ta đi xuống kiểm tra một chút.”
Hồ Văn Minh nói với mọi người một tiếng rồi vội vàng chạy xuống kiểm tra theo hai người kia.
Rất nhanh, những người trên xe nghe thấy giọng nói của Hồ Văn Minh vọng vào từ bên ngoài: “Ức hiếp người! Thật quá ức hiếp người khác! Làm sao bọn chúng có thể làm điều này chứ! Mất bao lâu mới sửa xong được?”
Phương Hằng nhìn Lý Thiếu Cường, nhún vai nói: “Có vẻ như chúng ta đã bị trả thù rồi, khả năng cao là do người của công ty Ouro vừa rồi làm ra.”
“Không phải chứ? Ngang ngược như vậy sao?”
Trong lòng Mạc Gia Vĩ thầm nghĩ lá gan của công ty Ouro thực sự rất lớn? Vậy mà thực sự dám ra tay với đoàn xe của bọn họ? Thật sự không sợ về sau người của Liên Bang sẽ truy cứu sao?
“Đi thôi, chúng ta xuống xe nhìn xem.”
Mấy người Phương Hằng cùng nhau xuống xe.
Mặt mày Hồ Văn Minh tái nhợt, đang thảo luận điều gì đó với vài người chơi trước xe tải.
“Chuyện gì vậy?”
“Lốp xe bị nổ.”
“Hả?”
Xe bọc thép quân sự, lốp xe được dùng loại chống bạo lực, nói nổ là nổ liền sao?
Hồ Văn Minh nghiến răng nghiến lợi: “Bọn ta đã kiểm tra rồi, là đinh đất, rõ ràng là có người cố ý đặt nó dưới đất, nhìn dấu vết cũng chỉ vừa mới bị đặt xuống không lâu.”
Lý Thiếu Cường lập tức phản ứng lại: “Mẹ kiếp, lũ chó công ty Ouro kia, chắc chắn là do người của bọn chúng làm!”
Đàm Sóc kéo Lý Thiếu Cường có chút kích động: “Đừng kích động, chúng ta không có chứng cớ.”
“Còn cần chứng cớ sao? Ánh mắt ta tốt lắm, liếc mắt một cái là nhìn ra ngay, bọn người của công ty Ouro rõ ràng không phải thứ tốt gì!”
“Suỵt…”
Phương Hằng đột nhiên ra hiệu cho mọi người im lặng.
Xung quanh, những tiếng kêu ai oán của các vong linh bắt đầu vang lên.
Những sinh vật vong linh cấp thấp sôi nổi lộ ra thân hình từ trong màn sương đen dày đặc, tụ tập về phía đoàn xe.
“Ở lại chỗ này rất nguy hiểm, trước nghĩ cách rời đi đã, trên xe có mang lốp dự phòng không? Cần bao lâu mới sửa xong?”
“Đang sửa rồi, thay lốp chống bạo lực rất phiền phức, đại khái mất khoảng mười phút.”
“Được, các ngươi mau chóng sửa, bọn ta sẽ giúp bảo vệ đoàn xe đối phó với đám oán linh.” Phương Hằng nói rồi nhìn quanh đánh giá đám vong linh đi ra từ trong sương mù đen kịt, thấp giọng nói: “Phải cẩn thận, độ dày đặc của sinh vật vong linh phụ cận không quá bình thường.”
“Ừm.”
Lý Thiếu Cường cũng cảm thấy số lượng sinh vật vong linh tụ tập từ trong bóng tối có rất nhiều.
“Chuẩn bị tấn công!”
Tiểu đội người chơi do Hồ Văn Minh mang đến cũng nâng cao cảnh giác, chuẩn bị chiến đấu bằng vũ khí họ mang theo.