Phương Hằng nhắm mắt lại, rất nhanh nhớ lại nhược điểm của Licker.
Trần Ngự cũng cảm thấy vô cùng đau đầu, độ khó của nhiệm vụ này khó hơn nhiều so với trong tài liệu tình báo ban đầu mà Liên Bang ghi chép!
Căn bản không có khả năng có người chơi có thể xử lý nhiều Licker như vậy.
Cho dù Liên Bang bọn họ cũng vậy.
Phải làm thế nào mới có thể khuyên bảo Phương Hằng bỏ nhiệm vụ này chứ?
Trần Ngự suy nghĩ, khuyên: “Phương Hằng, hay là chúng ta bỏ cuộc đi? Chờ thêm một khoảng thời gian vũ khí trang bị của chúng ta nhiều hơn hẵng....”
Phương Hằng đột ngột mở to mắt.
“Thần kinh thị giác của Licker thoái hóa, dựa vào thính lực mạnh mẽ phân biệt phương hướng, chúng ta có thể nghĩ cách lợi dụng điểm này.”
“Hả?”
Trần Ngự lại sửng sốt.
Hắn theo lời nói của Phương Hằng cân nhắc, đôi mắt sáng lên.
“Ta hiểu rồi, ý ngươi nói chúng ta cố gắng không phát ra âm thanh, dưới tình huống không bị Licker phát hiện lén lút xâm nhập vào phòng súng lầu hai lấy ra thẻ từ?”
Phương Hằng xua tay.
“Vậy ngươi đừng nghĩ, tư duy cũ của trò chơi, cửa lớn phòng súng lầu hai hơn phân nửa bị khóa trái.”
“Muốn đi vào nhất định phải phá cửa, tiếng phá cửa sẽ hấp dẫn Licker qua, đây là một đường chết.”
“Ặc....”
Trần Ngự nhất thời nghẹn lời.
Hắn cảm thấy Phương Hằng nói rất có đạo lý.
“Đáng tiếc, lựu đạn gây choáng sử dụng khẩn cấp mà cấp trên trang bị chỉ có một trái, vừa nãy dùng xong rồi, hay là ta lại trở về xin cấp trên hai trái?”
“Chúng ta có thể thừa dịp thời gian choáng váng ngắn mà lựu đạn gây choáng tạo thành tranh thủ được thời gian, từ phòng quản lý súng ống lầu hai lấy đi thẻ từ.”
Trần Ngự cảm thấy đây là cách có khả năng hoàn thành nhiệm vụ nhất.
Hắn không ngờ Phương Hằng lại lần nữa quyết đoán từ chối.
“Không được, lại xin Liên Bang tiêu phí thời gian quá dài, một đi một về ít nhất hai ba ngày, huống hồ Liên Bang phê chuẩn hay không còn chưa nói, tác dụng của hai trái lựu đạn gây choáng ném ra cũng có hạn, mạo hiểm quá lớn.”
Nghe lời nói của Phương Hằng, Trần Ngự lại có chút cạn lời.
Cho dù biết trong lầu một có lượng lớn Licker tồn tại, hắn còn chê thời gian hai ba ngày chậm?
Thời gian hai ba ngày, có thể hoàn thành nhiệm vụ đã cám ơn trời đất rồi được chứ!
Các thành viên tiểu đội Liên Bang ở bên cạnh nghe hai vị đại lão nói chuyện cũng cùng chung cách nghĩ.
Bọn họ không làm rõ được lối tư duy của vị đại lão Phương Hằng này.
Phương Hằng coi như không có người bên cạnh sờ cằm, tỉ mỉ cân nhắc.
Hắn chậm rãi lui về phía sau vài bước, quay đầu nhìn từng ngọn ‘núi nhỏ’ dùng gỗ thô xếp đống lại trên quảng trường nhà tù.
Một kế hoạch dần dần hình thành trong đầu Phương Hằng.
Phương Hằng ngẩng đầu hỏi Trần Ngự.
“Đoàn đội tinh anh Liên Bang đều trang bị súng lục? Đúng không?”
“Ặc, cũng không phải toàn bộ thành viên, loại đồ vật như súng lục này trong trò chơi vẫn vô cùng hiếm có, chúng ta chỉ có mười hai người trang bị, hơn nữa mỗi người chỉ có mười lăm viên.”
“Vậy là đủ rồi, ta có kế hoạch rồi, buổi chiều còn phải phiền đoàn đội các ngươi giúp ta làm một chuyện.”
Gì? Kế hoạch?
Kế hoạch lấy được thẻ từ?
Phương Hằng ghé tai qua, bên tai Trần Ngự nhỏ giọng nói: “Đợi một lát giúp ta vận chuyển chút gỗ thô.”
Vận chuyểm gỗ thô?
Trần Ngự nhìn Phương Hằng, vẻ mặt mạc danh kỳ diệu.
Kế hoạch đánh chết Licker và chuyển gỗ thô giữa hai chuyện có điểm gì giống nhau sao?
Hắn cảm thấy lối tư duy của Phương Hằng có phải quá mức bay xa hay không.
“Đúng, trước chuyển gỗ thô, còn nữa, lúc vận chuyển còn cần một chút kỹ xảo phối hợp.”
Phương Hằng nói xong, lấy ra giấy bút, ở trước mặt của Trần Ngự nhanh chóng vẽ ra một lược đồ trên giấy.
“Ngươi xem như vậy, thử xem, có thể bày gỗ thô thành một hình dạng như vậy hay không, ngươi mở rộng lối suy nghĩ một chút, chú ý mấy vị trí này phải cố gắng chừa trống ra.”
Nhìn lược đồ đại khái mà Phương Hằng quẹt ra trên giấy vẽ, Trần Ngự lại vẻ mờ mịt.
Đại lão ngài đây là....
Xây dựng mê cung à?
“Trần Ngự.” Phương Hằng vỗ vai Trần Ngự, bày tỏ ý cổ vũ: “Ta tin tưởng thực lực của ngươi, ngươi tuyệt đối có thể.”
....
Licker là loại mạnh nhất trong zombie dị hóa cấp hai!
Không có gì sánh bằng!
Thuộc tính nhanh nhẹn của bọn chúng cực cao, năng lực né tránh rất mạnh, năng lực phòng ngự nhục thân cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Một điều phiền phức nhất, bọn họ còn thích thành quần kết đội lảng vảng tới lui!
Cho dù là giai đoạn sau của trò chơi, các người chơi gặp phải Licker cũng đều là có thể chạy thì chạy.
Thật sự không chạy thoát, thì sử dụng hỏa lực tầm xa lớn mạnh tiến hành áp chế.
Muốn hoàn toàn tiêu diệt Licker trong lầu một, Phương Hằng cảm thấy biện pháp tốt nhất đại khái chính là một mòi lửa thiêu rụi, hoặc là trực tiếp nổ tung tòa nhà.
Nhưng nếu như vậy, thẻ từ trong tòa nhà cũng sẽ bị phá hư làm cho nhiệm vụ thất bại.
Cho nên phải đổi một chiến thuật.
Chỉ dựa vào những người công cụ của Liên Bang còn chưa đủ.
Phương Hằng đã có một kế hoạch đại khái.
Thừa dịp Trần Ngự mang theo tiểu đội Liên Bang đang tốn công sức chuyển gỗ thô trên đất trống nhà tù, hắn lái xe tải, đi đến nơi đóng quân của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám nằm ở bên cạnh một thung lũng.
Một nhà gỗ dựng ở dưới chân thung lũng.
Bên ngoài nhà gỗ treo một tấm bảng.
‘Quán bar tận thế.’
Nói là nơi đóng quân, thật ra chỉ là một nhà gỗ bị cải tạo thành quán bar.
Phương Hằng đi vào nhà gỗ.
Trong nhà gỗ, hai ba NPC người sống sót đang ngồi vây quanh trước một cái bàn nhỏ giọng thảo luận cái gì.
Sau khi nhìn thấy Phương Hằng tiến vào, bọn họ không hẹn mà cùng ngừng lại.
Một cô gái trẻ dáng cao gầy đứng sau quầy bar, mặc đồ hở hang.
Cơ bắp màu múa mạch phơi bày ra ngoài và dáng người bốc lửa khiến cho Phương Hằng không nhịn được nhìn nàng nhiều thêm mấy cái.
“Phương Hằng? Ngươi chính là tân nhân gần đây đang trên đà phát triển.”
Catalina chủ động vẫy tay với Phương Hằng.
Nàng đẩy một chén rượu qua cho Phương Hằng.
“Rất vui được làm quen với ngươi, ta là người phụ trách nơi này Catalina, chúc mừng lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ly này tính cho ta.”
“Cám ơn.”