Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1373 - Chương 1374: Gắng Gượng

Chương 1374: Gắng gượng

Sắc mặt Micah lạnh lại.

Phương Hằng ở sau tảng đá quan sát trong lòng hơi động.

Không ổn!

Hắn vẫn còn rất nhiều lời muốn hỏi Micah, không thể để hắn chết như vậy được!

Phương Hằng đưa tay nhắm thẳng về phía Phan Vô Chí.

“Vù! Vù vù!!!”

Phan Vô Chí đang chuẩn bị cho Micah một đòn trí mệnh, đột nhiên phát hiện khí huyết trong sương mù xung quanh dao động dữ dội, một vòng xoáy khí huyết ngưng tụ.

“Vù!! Vù Vù!!!!”

Hơn mười cây gai nhọn phóng ra từ vòng xoáy, từ khắp mọi hướng đâm về phía hắn!

Phan Vô Chí trong lòng kinh sợ.

Hắn cảm nhận được trên mỗi gai nhọn đều bao hàm sức mạnh khí huyết cực kỳ to lớn.

Là ai đánh lén?!

Phan Vô Chí luôn hành động cẩn thận, ý thức được có kẻ địch mạnh ẩn giấu trong tối, lập tức từ bỏ cơ hội cho Micah đòn trí mệnh, đứng tại chỗ lùi về sau.

“Bùm! Bùm bùm!!!!”

Hơn mười gai nhọn đâm vào phí trước Phan Vô Chí, nháy mắt bùng nổ khí huyết!

Tầm nhìn trước mắt bị khí huyết bùng nổ che lấp.

Đợi đến khi Phan Vô Chí lại muốn truy kích Micah, thì phát hiện Micah đã trốn xa rồi.

Là ai?!

Phan Vô Chí cảnh giác nhìn bốn phía, muốn tìm kẻ đánh lén.

So với Micah, Phan Vô Chí càng lo kẻ thần bí lẩn trốn trong tối đánh lén hắn hơn.

Kỳ lạ!

Công kích của đối phương vậy mà không để lộ chút dấu vết nào, các giác quan của hắn không bị kích hoạt, căn bản không thể tra tìm được.

Phương Hằng thấy Micah thuận lợi trốn thoát, cũng rút về sau tảng đá, tránh bị phát hiện.

Lúc này, Chỉ huy Diêu Vĩ Hoa đang chỉ huy tiểu tổ của Liên Bang tác chiến sắc mặt đột nhiên thay đổi, hắn la lớn: “Phan Vô Chí, cửa ra vào cổng dịch chuyển bị Huyết tộc tập kích! Chúng đang kéo dài thời gian!”

Đang nói chuyện, cổng thông đạo màu máu phía sau mọi người trở nên có chút không ổn định.

“Ha ha ha ha! Phát hiện ra chưa? Nhân loại ngu xuẩn! Giản tiên sinh quả nhiên liệu sự như thần! Các ngươi đều phải chết ở đây!” Trên người Micah bị thương, đã trốn sau đám Huyết tộc nhưng vẫn không quên chế giễu người của Liên Bang, ném hai quả bom màu máu vô thưởng vô phạt về phía tiểu đội Liên Bang xa xa.

Trong tiểu đội, một cô gái áo trắng sắc mặt âm u, hỏi: “Tổ trưởng, giờ phải làm sao? Chúng ta có đuổi không?”

“Không, có người trong tối giúp hắn, ở đây không bình thường, chúng ta rút lui trước, đừng để chết ở đây.”

Phan Vô Chí lập tức đưa ra phán đoán, quay ra sau chuẩn bị rút lui.

Diêu Vĩ Hoa thấy tình hình thì cũng không do dự, lập tức hô lớn: “Tổ 7 tổ 8 ở lại yểm hộ, các tổ từ 1 đến 6 rút lui theo thứ tự!”

“Rõ!!”

Nhân lúc cổng dịch chuyển chưa biến mất hoàn toàn, các người chơi lập tức ven theo con đường khi đến rút lui theo tuần tự.

Các Huyết tộc thử tấn công mấy lần, đều bị hóa giải dưới sự cản trở của tổ điều tra nhóm Phan Vô Chí.

Đợi đến khi Liên Bang thông qua cổng dịch chuyển trở lại hang động, lúc này mọi người mới phát hiện trong hang động đã chịu tổn hại nặng nề.

Các Huyết tộc biến thành dơi, thâm nhập vào qua mấy lỗ nhỏ trên hang.

Vậy là lại là một trận giao chiến.

Mất hơn năm phút, Liên Bang mới giải quyết xong các Huyết tộc trong hang.

Thấy đoàn đội bị thương nặng, Diêu Vĩ Hoa trầm giọng nói: “Có chuyên gì vậy?”

Phó đội trưởng ở lại bảo vệ vẫn chưa tỉnh táo, giải thích: “Mọi người đi qua cổng dịch chuyển được một lúc, bọn ta bị Huyết tộc cấp cao công kích, chúng dường như muốn giết sạch bọn ta, may mà không bị mất liên lạc từ xa.”

Mọi người im lặng một lúc, ý thức được sự mối nguy vừa rồi.

Huyết tộc bỉ ổi!

Nếu không phải vừa rồi họ may mắn, lập tức quay lại cứu viện, không thì sẽ bị nhốt ở bên kia cổng dịch chuyển!

Diêu Vĩ Hoa siết chặt nắm đấm.

“Đội ngũ phía sau sẽ nhanh chóng qua đây, chúng ta ở đây chờ chi viện.”

“Rõ!”

Thấy Phan Vô Chí đang nhìn quanh, đội viên tiểu tổ điều tra không ngừng hỏi: “Tổ trưởng, sao vậy? Đang tìm gì vậy?”

“Tên chuyên gia phát hiện tượng đá mới nãy đâu? Sao không thấy nữa?”

Hử?

Mọi người cũng truyền nhau tìm kiếm khắp nơi.

Kỳ lạ, hai người Phương Hằng và Chung Hạo Dương không ở trong đám người họ.

Diêu Vĩ Hoa cau chặt mày: “Xem ra là bị nhốt ở bên kia cổng dịch chuyển rồi, bây giờ qua bên đó rất nguy hiểm, đội cứu viện sắp đến rồi, đợi họ đến rồi tính.”

Bên kia cổng dịch chuyển.

Hai người Phương Hằng và Chung Hạo Dương trốn sau hang động.

Vừa rồi người của Liên Bang xảy ra hỗn loạn, Chung Hạo Dương muốn trốn, nhưng Phương Hằng nhanh tay nhanh mắt kéo hắn lại.

Lúc đó, Chung Hạo Dương cẩn thận ló đầu ra từ sau hang đá, quan sát tình hình bên ngoài, rồi lại rụt cổ vào, hỏi: “Ông chủ Phương, chúng ta đơn độc ở lại có phải hơi nguy hiểm không?”

“Không sao, vấn đề không lớn, ta rất thân với Huyết tộc, nhỡ có thể thuyết phục chúng đầu hàng thì sao.”

“Hả?”

Chung Hạo Dương lộ vẻ cay đắng.

Trước mắt khu vực này nguy hiểm dị thường, bóng dáng của Giản Mục Chi cũng không thấy, ông chủ Phương vậy mà vẫn còn tâm trạng nói đùa.

“Ông chủ Phương, lúc này chúng ta đùng nói đùa nữa được không?”

Phương Hằng bước ra từ sau hang động, ánh mắt Huyết khí xuyên qua sương mù, thả ra khí tức Huyết tộc của bản thân.

“Chúng ta đi.”

Phương Hằng đi trước dọc theo thông đạo tiến về phía trước.

Chung Hạo Dương cắn răng, chỉ cho là Phương Hằng có át chủ bài, dũng cảm đi theo.

Vừa mới đi được vài bước, hai Huyết tộc cấp cao hình rơi bay tới, biến lại nguyên hình dừng trước mặt Phương Hằng.

Hai tên Huyết tộc không hề công kích ngay.

Bình Luận (0)
Comment