Nhận thức được truyền vào ma pháp trận.
Một dòng nhắc nhở trò chơi đột nhiên xuất hiện.
‘Nhắc nhở: Nhiệm vụ phụ của người chơi được cập nhật, người chơi đã tìm thấy ma pháp trận trung tâm đổ nát (đã được sửa chữa), vui lòng tiếp tục khám phá’.
“Haizz?!”
Phương Hằng khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn lên bệ đá ở trung tâm của ma pháp trận.
Bệ đá không phải là một phần của ma pháp trận! Nó đã được thêm vào sau đó!
Khó trách, vừa rồi cảm thấy không phù hợp là do bệ đá này.
Toàn bộ bệ đá đều rất mới, có lẽ nó vừa mới được xây dựng cách đây không lâu, còn như vòng tròn ma thuật trên đó cũng là được thêm vào sau đó.
Cấu hình ban đầu của ma pháp trận đã bị Giản Mục Chi sửa đổi trắng trợn, hiệu quả đã thay đổi từ nuôi dưỡng ban đầu biến thành chế tạo huyết tủy.
Phương Hằng nhìn chằm chằm bệ đá, trong lòng khẽ động.
Hắn cảm thấy bản thân hình như đã bắt được thứ gì đó.
Phương Hằng quay đầu nhìn Micah phía sau: “Micah, bệ đá và ma pháp trận được bố trí từ khi nào vậy?”
“Hả?”
Micah cảm thấy kỳ quái tại sao Phương Hằng lại hỏi câu hỏi đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phương Hằng, hắn cẩn thận nhớ lại và trả lời: “Sau khi bọn ta thoát khỏi sự truy giết của Liên Bang và trở lại đây, Giản tiên sinh đã lên kế hoạch lại và sắp xếp bệ đá. Trong hang động này đại bộ phận đều do ta sắp xếp, vì vậy ta có ấn tượng.”
“Sau đó thì sao?” ánh mắt nóng rực của Phương Hằng nhìn chằm chằm Micah: “Lúc mới bắt đầu, khu vực trung tâm ma pháp trận lúc đầu là cái gì?”
Micah nhíu mày, suy nghĩ một chút nói: “Lúc đầu hình như không có thứ gì.”
Phương Hằng kinh ngạc: “Không có?!”
“Ừm, không có.”
Sau khi cẩn thận hồi tưởng, Micah dứt khoát nói: “Phương Hằng, ta khẳng định, khu vực trung tâm của ma pháp trận là trống rỗng, nó chỉ là một vũng bùn mà thôi. Giản tiên sinh đã yêu cầu bọn ta xây dựng một bệ đá trên vũng bùn, sau đó mới khắc một ma pháp trận trên bệ đá để tạo ra huyết tủy.”
Phương Hằng càng lúc càng cảm thấy khó hiểu.
Cái gì cũng không có?
Điều này cũng quá kỳ lạ rồi?
Vì sao lại không có chứ?
Toàn bộ ma pháp trận được sử dụng để nuôi dưỡng một số vật phẩm đặc biệt.
Nhưng theo Micah, khi hắn nhìn thấy ma pháp trận, không có bất cứ thứ gì ở trung tâm của ma pháp trận.
“Có phải bị Giản Mục Chi mang đi rồi…”
Phương Hằng thấp giọng lẩm bẩm, hắn không nghĩ tới Quân vương Huyết tộc lại tốn nhiều tâm sức như vậy để bố trí ma pháp trận, sau đó là vì muốn nuôi dưỡng một chút huyết tủy cao cấp.
Quá mất mặt.
Một suy đoán có khả năng xảy ra hơn là Giản Mục Chi phát hiện ra rằng một số vật phẩm không thể nuôi dưỡng được, vì vậy hắn chỉ đơn giản là trực tiếp biến chúng thành một ma pháp trận để luyện huyết tủy
“Hả?” Micah nghe thấy Phương Hằng một mình lẩm bẩm, nói: “Chắc là không đâu, ta nhớ lúc dọn dẹp khu vực đó, không giống như có thứ gì đó vừa bị dọn đi, cho nên nếu phải nói gì đó về điều này, thì trên vũng bùn vẫn có một ít rễ cây khô mục, đều đã được thu dọn sạch sẽ.”
“Rễ cây?!”
Hai mắt Phương Hằng sáng lên, trong đầu lóe lên một linh cảm, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn một vòng toàn bộ hang động!
Nó có thể là…
Nếu suy đoán của mình không sai…
Chết tiệt!
Phương Hằng nhìn chằm chằm vào ma pháp trận trước mặt hắn, trong đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết.
Thử trước đã rồi nói!
Cho dù ngươi đoán sai cũng không sao, ít nhiều vẫn có thể gây thêm phiền phức cho Giản Mục Chi!
Nếu ngươi đoán đúng thì sao?
Nghĩ rồi, Phương Hằng đứng lên, sải bước đi vào ma pháp trận, đi tới phía trước bệ đá trung tâm.
Rất khó để phá giải ma pháp trận, nhưng để phá hủy hoàn toàn ma pháp trận thì tương đối dễ.
Đặc biệt là ma pháp trận thuộc về Huyết tộc trước mặt.
Nó được bố trí rất vội vàng, căn bản không được bảo vệ tốt chút nào.
Phương Hằng rút quyền trượng của thủ vệ Quang Diệu ở sau lưng ra, giơ cao tay, nhắm chuẩn vào bệ đá và đập mạnh xuống.
“Đùng!!”
Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ bệ đá bị quyền trượng đánh nát, nổ tung trong ánh sáng vàng!
Ma pháp trận trung tâm ngay lập tức mất tác dụng.
Nhìn thấy cảnh này Micah đã bị sốc hoàn toàn.
Chuyện gì thế này? Không nói không rằng liền ra tay?
Những Huyết tộc khác cũng sửng sốt, nhất thời không hẹn đều bất động tại chỗ, nhìn về phía hang động trung tâm nơi của Phương Hằng cùng Micah.
“Phương Hằng, ngươi…”
Trong một khoảnh khắc, niềm tin của Micah đối với Phương Hằng lại bị lung lay.
Phương Hằng cau mày, lại vung quyền trượng trong tay lên, thu dọn đất đá vụn trên mặt, bệ đá bên dưới lớp bùn đất lộ ra.
Đỉnh của quyền trượng được bao phủ bởi một lớp huyết nhận, đỉnh của quyền trượng vốn nặng nề trong nháy mắt trở nên vô cùng sắc bén.
Phương Hằng dùng quyền trượng như một cái xẻng, đào một cái hố trên mặt đất bùn và tìm kiếm thứ gì đó trong hố.
“Phương Hằng, ngươi đang tìm cái gì?”
Sau sự kinh ngạc ban đầu, Micah cũng lập tức đuổi theo, đi đến bên cạnh Phương Hằng để kiểm tra.
Tìm thấy rồi!
Có cái gì đó!
Phương Hằng cau mày!
Hắn cảm thấy quyền trượng đã xúc trúng một vật gì đó rất cứng nên lập tức buông quyền trượng ra, ngồi xổm xuống, dùng hai tay bới sâu vào trong lớp rễ cây và đất đá.
Vẫn còn nhiều rễ cây khô và đá còn sót lại trong bùn.
Đột nhiên, tim Phương Hằng đập lỡ một nhịp.
Hắn cảm thấy những ngón tay của mình trong lớp bùn đất mò trúng một quả bóng hình bầu dục nhăn nheo xù xì.