Một góc nào đó ở tầng hầm hang động Huyết tộc.
Trước cửa đá phong ấn màu đỏ rực, các đội Liên Bang trì trệ không tiến.
Tất cả mọi người gần như đều dồn ánh nhìn vào người trẻ tuổi đứng trước cửa đá phong ấn.
Tần Vũ, đội trưởng tiểu độ giám sát Liên Bang cấp S tiêu chuẩn.
Lần này, đoàn đội chiến đấu của Tần Vũ nhận lời mời của Liên Bang khu vực phía tây mà đến.
Diêu Vĩ Hoa nặng nề nói: “Tần tiên sinh, bọn ta từng bí mật để lại ấu trùng cơ giới nano nhân tạo đang nghỉ ngơi trên người Giản Mục Chi, vừa nãy ấu trùng cơ giới đã có tín hiệu trả về, Giản Mục Chi có lẽ đang ở sau cánh cửa, tất nhiên không loại trừ khả năng đây là cái bẫy, mong hãy hết sức thận trọng.”
“Được.”
Tần Vũ gật đầu.
Khoảng 10 phút trước, Liên Bang kiểm tra tại khu vực hang động thu được sóng gợn thông đạo dịch chuyển mạnh mẽ, nghi ngờ có thể là Giản Mục Chi muốn mượn nhờ thông đạo trợ giúp để tiến vào thế giới trò chơi!
Liên Bang khu vực phía tây điều chỉnh độ cao mức nguy hiểm của nhiệm vụ lần này và báo lại cho Liên Bang trung ương.
Ba đội kiểm tra Liên Bang cấp A trong hang động sau khi nhận được thông báo lập tức đi chi viện theo phương hướng dao động truyền tới.
Đồng thời, nhóm người của Tần Vũ và Diêu Vĩ Hoa cũng đã tìm thấy chỗ có thể là nơi ngủ đông của Giản Mục Chi.
Tần Vũ đi đến trước cổng, đưa tay ấn nhẹ lên cánh cửa đá.
“Xùy!”
Bàn tay vừa tiếp xúc với cửa lập tức phát ra âm thanh xùy xùy như tiếng hàn điện, một tầng sương màu xám xanh tỏa ra từ lòng bàn tay.
Khí huyết đậm đặc phụt ra từ khe cửa.
Tần Vũ lập tức cảm nhận được gì đó, rút tay về, liên tục lùi về sau hai bước, nhìn đăm đăm cánh cổng vào.
“Cẩn thận!”
Âm thanh vừa dứt, cổng vào phát ra một tiếng nổ lớn!
“Uỳnh!!!!”
Cổng Huyết tộc nứt vỡ trong chốc lát, theo đó là một nhân ảnh dính đầy máu bước ra từ trong khí huyết màu đỏ.
“Là Giản Mục Chi!!”
Nhìn rõ mặt mũi của bóng người bước ra từ hang động, mọi người hốt hoảng!
Mặt trái Giản Mục Chi hơn phân nửa đã hoàn toàn bị co rút, không ngừng biến dị, ẩn hiện một gương mặt vặn vẹo đáng sợ.
Tần Vũ sắc mặt nặng nề, lập tức dẫn bốn người trong tiểu đội cấp S ở phía sau cùng xông về phía trước, ngăn trước Giản Mục Chi.
“Cút!!”
Giản Mục Chi phát ra tiếng hét, giọng nói lại vô cùng thô thiển nặng nề.
Tần Vũ tự nhiên sẽ không dễ dàng gì lùi đi, càng không dám xem thường, chỉ ngăn cản trước người Giản Mục Chi, gật đầu nói: “Giản tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu.”
Lời còn chưa nói hết, Tần Vũ nhếch mày một cái.
Vù!
Cơ thể Giản Mục Chi nháy một cái, thoắt cái xuất hiện trước mặt Tần Vũ, giơ nắm đấm lên đấm về phía của Tần Vũ.
“Đùng!”
Tần Vũ giữ hai tay trước mặt, một kết giới không màu hiện ra che chắn thân thể, miễn cưỡng đỡ được nắm đấm.
Một luồng sức mạnh vô cùng thô bạo vọt đến, hai lòng bàn tay Tần Vũ run lên, trong lòng hoảng thốt, nhanh chóng lùi về mấy bước phóng ra lực va chạm.
Giản Mục Chi dừng lại một chỗ trong chớp mắt, ngay lập tức quay ngoắt chạy trốn sau khi bức ép Tần Vũ.
“Tổ trưởng?”
Hai tổ viên lập tức tiến lên hỗ trợ, hỏi: “Không có chuyện gì chứ ạ?”
“Ta ổn, không có việc gì.”
Tần Vũ nhìn theo hướng Giản Mục Chi chạy trốn, như có điều suy nghĩ.
Hắn cảm thấy khí tức trên người Giản Mục Chi vô cùng điên cuồng, đôi mắt vẫn chứa đầy lửa giận sắp bùng lên, rõ ràng có ép buộc kiềm chế.
Chưa hết, đối phương không hề sử dụng đến bất kì huyết chú thuật nào, thay vào đó là dùng nắm đấm.
Sau đó, hắn lại nhớ lại về nửa mặt bên phải kỳ lạ.
Xem ra, thông tin trong tư liệu nói không sai, vì cưỡng ép thừa kế di hài Quân vương, Giản Mục Chi đã bị ý chí Quân vương ảnh hưởng.
Không ngờ di hài Quân vương Huyết tộc có thể nâng hắn ta thăng lên cấp độ này.
Nhất định phải giữ hắn lại, nếu không thì sắp có thêm phiền phức với thế giới thực.
Tần Vũ nói: “Vương Khải Hàng, ngươi mang theo người ở lại trợ giúp trưởng quan Diêu, những người khác theo ta truy bắt!”
“Vâng!”
Tần Vũ vừa dứt lời, ngay lập tức dẫn các thành viên trong đội cùng ba nhánh tổ đội tra xét cấp A khác, đuổi theo hướng Giản Mục Chi tháo chạy.
Ngoại trừ đội của Vương Khải Hàng và bộ tác chiến Liên Bang di chuyển chậm, không thể truy bắt ra, tổ đội tra xét Liên Bang nhanh chóng rút lui hoàn toàn.
Hai người Diêu Vĩ Hoa và Vương Khải Hàng thủ tại chỗ, hai mắt nhìn nhau.
“Trong hang động hẳn là sào huyệt của Giản Mục Chi, lần này hắn vội vàng chạy đi, khả năng đã bỏ lại một số vật phẩm quan trọng. Chúng ta vào trong kiểm tra một chút, tốt nhất là tìm được manh mối có giá trị.”
“Được, người của ta vào trước, các ngươi theo sau phối hợp.”
“Cẩn thận, gặp nguy hiểm thì lập tức ra ngoài.”
Diêu Vĩ Hoa nói, ra hiệu cho thành viên bộ tác chiến Liên Bang lùi về sau một đoạn, bật đèn rọi, bảo hộ cho thành viên nhóm Vương Khải Hàng ở phía sau.
Vương Khải Hàng nheo mắt quan sát bên trong hang động đã được khai phá, cẩn thận dè chừng dẫn đội tra xét vào hang để điều tra.
Bên trong hang động tương đối trống trải.
Sau khi Giản Mục Chi rời đi, nơi này chỉ còn một mảnh hài cối và phế tích đổ nát, có thể thấy trên vách đá lỗ chỗ những nơi bị nổ thành cái hõm to, như thể ở đây đã từng xảy ra một trận chiến lớn.