Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1418 - Chương 1419: Rương Đá (2)

Chương 1419: Rương đá (2)

Đường Minh Nguyệt đã tiến vào giai đoạn trò chơi trung cấp, các hạng mục kỹ năng trò chơi cơ bản đều đã cày đến tối đa, lực lượng trong số những người chơi trung cấp bình thường cũng xem như là đỉnh cao, nhưng nàng vẫn cảm thấy chiếc nắp đá này vô cùng nặng nề.

Đường Minh Nguyệt chỉ có thể dùng đồng thời cả hai tay, dùng lực di chuyển chiếc nắp đá về phía trước mở ra một lỗ hổng, cúi đầu nhìn vào bên trong chiếc rương.

Hả? Không có gì?

Tại sao lại trống rỗng?

Đường Minh Nguyệt hơi kinh ngạc một chút.

Nàng vẫn có hơi không dám tin, nghi ngờ mình có phải là nhìn lầm gì đó rồi không, lại ngay lập tức lấy đèn pin từ trong ba lô ra nhìn vào bên trong chiếc rương.

Không có bất cứ đồ vật gì!

Đường Minh Nguyệt đang nghi ngờ, bỗng nhiên cảm giác được trụ đá dưới chân phát ra rung lắc nhẹ.

Biên độ tần suất rung lắc càng lúc càng lớn, cả trụ đá trong nháy mắt bắt đầu rung lắc kịch liệt.

Vi Thao ở phía dưới ý thức được tình hình không ổn, hét hớn: “Minh Nguyệt! Nguy hiểm, cầm lấy đồ nhanh chóng trở về!”

Đường Minh Nguyệt nói trong lòng ta cầm cái gì? Bên trong vốn dĩ trống rỗng!

Nàng vừa muốn quay đầu lại hét, cả hang động cũng bắt đầu rung lắc dữ dội.

Đám thú cư trú trong hang động vốn dĩ tập trung ở xung quanh người chơi lúc này đều cảm nhận được nỗi sợ hãi gì đó, lần lượt cuộn tròn lại trên mặt đất, hai tay đặt ở trước người làm ra tư thế cầu nguyện, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu kì lạ.

Phần đỉnh của hang động không ngừng có mảnh đá nhỏ rơi xuống.

Không lẽ nào…

Chạy trước!

Đường Minh Nguyệt cảm giác chấn động dưới chân càng lúc càng dữ dôi, khẽ cau mày lại, lập tức phi người vọt về phía trước,

“Rầm!!!”

Đường Minh Nguyệt vừa mới đáp đất, sau lưng vang lên một tiếng nổ cực lớn.

Trụ đá chính giữa đổ rầm xuống trước mắt đám người.

Đám quái thú co tròn ở xung quanh lúc này lộ ra trên mặt vẻ hoảng sợ, trong miệng không ngừng phát ra tiếng lẩm bẩm, nhanh chóng đứng dậy chạy toán loạn, trong nháy mắt biến mất một cách sạch sẽ.

“Không sao chứ?”

“Ta không sao, nhưng mà bên trong chiếc rương chẳng có gì cả.”

Đường Minh Nguyệt bối rối.

Đây là tình huống gì? Lẽ nào chiếc rương đá là cái bẫy?

Trong lòng Phương Hằng cũng không khỏi nghi ngờ.

Vừa nãy Đường Minh Nguyệt mở chiếc rương ra xong biểu cảm kinh ngạc trên mặt hắn đã thu vào tầm mắt.

Lại cộng thêm thử nghiệm lần này là nhiệm vụ đoàn đội, về cơ bản loại trừ khả năng Đường Minh Nguyệt nói dối.

Trò chơi đang làm trò gì thế?

Còn có những quái thú sinh sống bên trong hang động kia, bọn họ lại là…

‘Nhắc nhở: Người chơi hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn thử luyện, đoàn đội người chơi thu hoạch 24 giờ cơ sở thời gian trò chơi’.

‘Nhắc nhở: Nhiệm vụ giai đoạn thử luyện đoàn đội trước mắt có thay đổi - trốn thoát’.

Tên gọi nhiệm vụ: Trốn thoát.

Giải thích nhiệm vụ: Trong quá trình thăm dò hang động, hang động xảy ra thay đổi kì lạ, hang động bắt đầu sụp đổ, mời người chơi lập tức thoát khỏi hang động.

Yêu cầu nhiệm vụ: Thoát khỏi hang động.

Thời gian thử luyện còn lại: 24 giờ (Sau khi thời gian thử luyện kết thúc mặc nhận thử luyện lần này thất bại).

Cả hang động rung lắc càng lúc càng dữ dội, mảnh đá to nhỏ khác nhau liên tục rơi xuống từ trên đỉnh.

Trên võng mạc của các người chơi đều hiện lên một đường chỉ dẫn màu vàng nhạt.

Đồng tử của Vi Thao co lại, hét lớn: “Là trò chơi chỉ dẫn! Đừng quan tâm những quái vật kia nữa, rút lui trước!”

Các người chơi nhận được mệnh lệnh, lập tức thu vũ khí lại cùng nhau chạy trốn theo đường chỉ dẫn của trò chơi.

Phương Hằng vừa chuẩn bị rời đi, lúc sắp đi bỗng nhiên thấy Sandy đứng nguyên tại chỗ, giống như là mất hồn không nâng nổi bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi xa.

“Sandy!”

Phương Hằng ở xa hét lớn một tiếng.

Nhìn thấy Sandy vẫn không có phản ứng, Phương Hằng lập tức lách mình đến bên cạnh Sandy, kéo lấy cánh tay của Sandy: “Ngay ra đó làm gì? Còn không đi mau?”

“Phương Hằng!”

Sandy bị Phương Hằng nắm lấy, lúc này mới hồi hồn trở lại, hắn giơ tay chỉ về hướng đống đá đổ nát vừa mới rơi xuống ở phía không xa: “Cái kia, chiếc rương đá vừa nãy kia là đồ cổ! Rất có giá trị, chúng ta phải đem đi!”

Phương Hằng cau chặt mày lại, nhìn theo hướng mà Sandy chỉ.

Bởi vì trước đó cột đá cỡ lớn sụp đổ, chiếc rương đá cũng rơi trong chỗ đá vỡ vụn rơi xuống, được bao phủ bên dưới đống đá, chỉ lộ ra một góc.

Đúng rồi!

Lúc trước Đường Minh Nguyệt chắc chắn bên trong chiếc rương không có bất kì đồ vật gì.

Lẽ nào bảo bối thực sự là chiếc rương?

“Ta đi lấy chiếc rương, ngươi đi trước! Nhớ kỹ, đi bên cạnh Mạc Gia Vĩ!”

Phương Hằng hét lên một tiếng với Sandy, một mình lao về phía chiếc rương bị thất lạc.

Trên đỉnh hang động không ngừng có mảnh đá rơi xuống, Phương Hằng dựa vào cảm giác né tránh trước, nhanh chóng đến bên cạnh chiếc rương, vung nắm đấm lên đánh về phía mảnh đá trên mặt đất.

“Rầm!”

“Rầm rầm!!!”

Mảnh đá bị nắm đấm của Phương Hằng đập nát ra.

Tìm thấy rồi!

Phương Hằng lật ra được hơn nửa chiếc rương ra từ trong đống đá, hai tay bám chặt lấy rương đá, muốn lôi hẳn nó ra khỏi đống đá.

Thật nặng!

Vừa chạm tay vào, Phương Hằng đã cảm giác được chiếc rương đá này nặng đến đáng kinh ngạc.

Nghiến chặt răng, gân xanh trên cổ Phương Hằng nổi lên, hắn dường như dùng toàn bộ sức lực mới nâng được cả cái tượng đá lên.

Bình Luận (0)
Comment