Sau khi đám người đi thẳng về phía trước hơn mười phút thì phát hiện một con đường nhỏ, sau đó men theo con đường nhỏ này tiến về phía trước tiên tốn trọn vẹn gần một tiếng, trong tầm mắt phía trước cuối cùng đã xuất hiện một thôn xóm.
“Thu hết vũ khí lại đi!”
Nhìn thấy thôn trang, Vi Thao thở phào nhẹ nhõm.
Trên suốt dọc đường bọn họ đều tập trung cảnh giác, ứng phó quái vật có khả năng xuất hiện nơi hoang dã.
Nhưng không ngờ rằng, ven đường lại yên ổn một cách đáng ngạc nhiên.
Đến cả nửa con quái vật cũng không gặp phải.
Vi Thao dặn dò các người chơi: “Trong thôn xóm có thể có người chơi, cẩn thận đừng để bị nhận ra, chúng ta giả vờ là đoàn lính đánh thuê chấp hành nhiệm vụ bí mật của Đế Quốc.”
“Vâng!!”
Đám người lần lượt cất vũ khí súng ống các loại vào trong ba lô, sau đó tiến thẳng vào trong thôn xóm.
Diện tích của thôn xóm tương đối lớn, người đi trên đường lớn không nhiều.
Vài người thanh niên đang chuẩn bị ra khỏi thôn nhìn thấy đám người Phương Hằng xuất hiện, không phải tất cả đều tỏ ra kinh ngạc hay hoảng loạn, thậm chí còn có hai tên to gan chủ động tiến lên hỏi có cần nhà trọ không, bọn họ bằng lòng đưa ra ưu đãi.
Vi Thao hất tay từ chối, đi đến dưới một cây đại thụ trong thôn, ra hiệu đám người chia nhau đi thu thập tình báo.
Chẳng mấy chốc, các người chơi liên tục tổng hợp những tin tức mình nhận được lại.
Mạc Gia Vĩ thậm chí còn đem một hướng đạo đến.
Cho đến thời điểm này, Phương Hằng vác theo hòm cả đường mới tới tập hợp.
“Xác nhận rồi, ở đây quả thực là Vùng đất man hoang.”
“Nơi mà chúng ta đến là phiên khu hang Viễn Cổ, là sau trận dị động địa mạch lớn hai năm trước được thôn dân gần đó phát hiện.”
“Sau này Đế Quốc điều động binh lính dò thám hang động mấy lần, phát hiện vùng đất dưới hang Viễn Cổ vô cùng rộng lớn, dưới sâu còn tồn tại ma vật vô cùng khủng bố, việc này sau đó lại bị gác lại.”
“Nhưng gần đây có lời đồn, trong hầm mộ chôn dấu bảo vật phú khả địch quốc, vì thế có rất nhiều đoàn lính đánh thuê, kẻ mạo hiểm đều đến đây thám hiểm tìm báu vật.”
“Ngoài ra là mấy khu rừng rậm quanh thôn, trước đây khi hầm mộ chưa được phát hiện, thường có đoàn lính đánh thuê và kẻ mạo hiểm vì tìm dược liệu mà vào đây, đúng rồi, khu vực này thuộc quyền quản lý của thành phố Hanny Đế Quốc phương Bắc.”
“Từ đây đi bộ đến thành phố Hanny mất khoảng bảy tiếng.”
Mọi người cùng nhìn nhau.
Ý là phải nhanh đi thôi?
Trước là một trận trốn thoát, sau lại vội vàng tới đây, thế lực của các người chơi đã tiêu hao hơn một nửa.
Đường Minh Nguyệt nhìn sắc trời, nói: “Bây giờ vừa mới qua chính ngọ, tính qua bảy tiếng nữa trời cũng bắt đầu tối rồi, theo thời gian nếu lập tức xuất phát thì vừa tầm kịp đến thành Hanny trước khi trời tối.”
Một hướng đạo già bản địa bị Mặc Gia Vỹ lừa tới nói: “Khụ khụ, các vị đại nhân, ta kiến nghị các vị nên nhanh lên, Hanny là thành phó vùng biên giới, sau khi trời tối cổng thành sẽ đóng lại, trừ quân đội Đế Quốc ra, thành phố sẽ không cho chúng ta vào thành đâu.”
Vi Thao hơi do dự một chút, lập tức đưa ra quyết định.
Xuất phát!
Hạn thời gian nhiệm vụ thí luyện quá ngắn, ban ngày lãng phí bảy tiếng, đến tối lại lãng phí thêm mười tiếng, họ đã không còn chỗ để mắc lỗi nữa.
Bắt buộc phải vào thành Hanny trước trời tối.
“Các ngươi thấy sao?”
Mijiorge gật đầu nói: “Tranh thủ thời gian, nhân lúc còn kịp, chúng ta mau đi thôi.”
Đường Minh Nguyệt xòe tay, làm động tác cười dễ thương, biểu thị vài lần như vậy cũng chẳng sao, chỉ cần Liên Bang đưa tiền là được.
Mọi người lại nhìn về phía Phương Hằng.
“Rương đá nặng lắm, hay để nó ở lại trước? Cứ cảm thấy trong rương này có bí mật.”
Mọi người nghe xong nhíu mày.
Nếu đổi thành người khác nói, đoàn đội đương nhiên sẽ không đếm xỉa gì đến.
Nhưng là ý kiến mà Phương Hằng đề ra thì khác.
“Hay là chia ra hành động đi.” Phương Hằng đúng lúc đề nghị: “Nhiệm vụ thí luyện đoàn đội chỉ cần có người hoàn thành là được rồi, chúng ta chia thành hai nhóm, các ngươi có tể để đến thành Hanny trước, bọn ta sẽ ở đây tiến hành điều tra một chút, nghĩ cách đem rương đá đến thành Hanny.”
“Cho dù gặp phải tình huống đặc biệt, buổi tối cho dù đi trong đêm thì muộn nhất sáng mai bọn ta cũng có thể đến nơi, đến lúc đó chúng ta có thể gặp nhau trong thành.”
Mọi người nghe xong hơi do dự.
Hướng đạo nhìn Phương Hằng.
Đi trong đêm?
Ngươi e là một tên ngốc.
Trong lòng hướng đạo đã coi Phương Hằng là một kẻ chưa thấy qua thế giới, cảnh báo: “Chàng trai trẻ, rừng rậm ban đêm vô cùng nguy hiểm.”
“Cảm ơn, ta sẽ cẩn thận.”
Vi Thao nghĩ chút, trao đổi ánh mắt với mọi người.
Với thực lực của Phương Hằng, hành động một mình vấn đề không lớn, hơn nữa tên này trước đây vẫn luôn đơn độc, nói không chừng còn có thể có phát hiện ngoài ý muốn.
“Cũng được, Phương Hằng, vậy bọn ta đi hoàn thành nhiệm vụ trước, hội hợp ở thành Hanny.”
Thời gian có hạn, Vi Thao cũng không còn cách thương lượng kĩ, bàn bạc khoảng mấy phút, Vi Thao lập tức phân xong phương án phân chia hành động.
Vi Thao đem theo tiểu đội lại xuất phát, tăng tốc đến thành Hanny trước khi trời tối, còn Phương Hằng lại là đem theo túi lớn túi nhỏ ở lại thôn.
…
Nhìn theo đoàn người chơi Vi Thao rời khỏi thôn, Mạc Gia Vĩ chuyển động cơ thể, làm dáng vẻ chuẩn bị tấn công, hỏi: “Phương Hằng, bây giờ chúng ta chuẩn bị làm gì?”