Phương Hằng nhìn Mạc Gia Vĩ, không nói chuyện, chỉ là gật đầu đồng ý.
“Ơ…”
Mạc Gia Vĩ chớp mắt mấy cái, cân nhắc hỏi: “Vậy…, chúng ta xuống nước nhìn một chút?
“Mặt hồ rộng lớn như vậy, không thể để ngươi vào điều tra được.”
“Lão đại, đừng làm vậy… Ta sẽ chọn vị trí… Không thể dùng huyền học nhiều được.”
Mạc Gia Vĩ đang nói, bỗng nhiên nhướng mày, tìm thấy thứ gì đó.
“Làm sao vậy?”
Mạc Gia Vĩ chỉ vào hồ nước phía sau Phương Hằng cách đó không xa: “Ngươi nhìn xem, Phương Hằng, vừa rồi bên kia có bọt khí nổi lên sao?”
Hả?
Phương Hằng quay đầu và nhìn về hướng Mạc Gia Vĩ chỉ.
Nhìn mặt hồ phẳng lặng, Phương Hằng cũng lộ ra vẻ nghi ngờ.
Hả? Có sao?
Thôi kệ, Mạc Gia Vĩ nói có thì sẽ có!
Phương Hằng nói ngay lập tức: “Chúng ta đi xem một chút.”
Hai người bọn họ đều đã học kỹ năng bơi lặn trong trò chơi sơ giai, vì vậy bọn họ không nói nhảm mà nhảy xuống nước và bơi về phía đáy hồ.
…
Man tộc.
Doanh trại tiên phong.
Locke, vị tướng quân Man tộc trẻ tuổi, đi xuống từ lưng điểu sư và sải bước vào trong lều.
Trong lều, hơn mười người Man tộc đang thảo luận cái gì đó.
Locke nhìn chung quanh, lớn tiếng nói: “Chỉ huy, trong tổ muỗi rồng xảy ra chuyện. Khi ta vội vàng đi kiểm tra, phát hiện tổ đã bị phá hủy, còn có dấu vết hành động của con người. Vì tránh cho bứt dây động rừng nên ta không chủ động tiết lộ danh tính của mình.”
Lều trại bỗng nhiên im lặng.
Vẻ mặt chỉ huy Man tộc trẻ tuổi Ulmoye không có cảm xúc gì, không có dấu hiệu vui hay tức giận.
Lát sau, Ulmoye khinh thường cười lạnh một tiếng: “Ồ, nhân loại thật đúng là khó đối phó nhỉ.”
Trưởng lão Man tộc nhìn về phía Ulmoye: “Chỉ huy, chắc là nhân loại đã chú ý tới kế hoạch hành động của chúng ta, ta đề nghị lập tức hành động.”
“Các ngươi làm đến đâu rồi?”
“Chỉ huy, địa điểm đột kích đã sẵn sàng. Vì hang ổ của Muỗi rồng đã bị phá hủy, chúng ta không cần phải chờ đợi nữa. Ta đề nghị phát động một cuộc tấn công ngay lập tức để tránh cho đêm dài lắm mộng.”
“Ừm.” Ulmoye hài lòng, hắn gật đầu: “Làm đi!”
“Được!”
Tất cả tưỡng lĩnh Man tộc đều lộ ra vẻ hưng phấn, từng người rời khỏi doanh trại, chuẩn bị dẫn theo thuộc hạ xâm lược lãnh địa loài người.
Locke ở lại cuối cùng, sau khi mọi người rời đi, hắn hỏi: “Thủ lĩnh, có cần thu hồi thiên thạch sơ khai không?”
“Không cần lãng phí thời gian, thiên thạch sơ khai đã hao hết năng lượng còn sót lại, ngươi cũng dẫn người xuất phát đi!”
“Vâng!”
…
Thành Haney.
Ngoài cổng thành.
Thành chủ Brian cau mày, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng.
Hắn ta xin lỗi Đường Minh Nguyệt lần thứ năm: “Công chúa điện hạ, ta không bao giờ nghĩ rằng Hart là một người như vậy mà hắn lại sẽ làm một việc như vậy… Ta thực sự xấu hổ vì đã không nghiêm khắc với thuộc hạ của mình… Xin công chúa hãy trừng phạt!”
Đường Minh Nguyệt thở dài trong lòng.
Nàng cũng rất muốn xông lên đánh thành chủ Brian một trận cho hả giận.
Chính tên ngốc này đã thực sự lãng phí cả đêm để tìm kiếm một tên nội gián!
Nhưng nếu đánh hắn để trút giận thì sao?
Thậm chí sẽ ảnh hưởng đến sự thân thiện và làm cho dòng nhiệm vụ tiếp theo trở nên khó khăn hơn.
Lòng nàng thật mệt mỏi.
Trò chơi này thực sự khó chơi!
Trước đây, mọi người đã sẵn sàng cho cuộc đọ sức với thành chủ Brian, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý.
Thật bất ngờ, cốt truyện lại thay đổi sau khi tìm thấy Brian.
Sau khi điều tra một thời gian dài, bọn họ mới phát hiện ra rằng Brian không có việc gì, mà vấn đề thực sự là Hart, thị vệ riêng của thành chủ.
Thành chủ Brian cũng sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Thị vệ riêng đã ở bên cạnh hắn hơn hai mươi năm và đã chiếm được lòng tin của hắn.
Ai có thể ngờ hắn là một tên khốn? Ai có thể chịu được điều này?
Cũng may lần này Đường Minh Nguyệt trở về bình an, nếu không thì cái thành chủ nhỏ nhoi như hắn đã chết chắc rồi!”
“Bỏ đi!”
Đường Minh Nguyệt nói bất lực.
Hiện tại nàng đang rất căng thẳng.
Đối với nhiệm vụ này, nhóm người chơi đã lãng phí hơn mười giờ.
Sau đó đến nhiệm vụ tiếp theo.
Tên khốn kia đã tự tử bằng cách nuốt thuốc độc ngay sau khi bị phát hiện.
Nhưng dù sao thì người chơi vẫn có rất nhiều thủ đoạn, sau khi lục soát ký ức linh hồn, đã tìm được một ít manh mối.
Hóa ra có liên quan đến cửu Hoàng tử của Đế Quốc!
Chẳng lẽ…
Đây là một màn kịch tranh đoạt quyền lực!
Đường Minh Nguyệt tự tưởng tượng ra một bộ phim truyền hình trong cung đấu của triều đại nhà Thanh trong tâm trí.
Nàng đã bắt đầu cảm thấy đau đầu, thái dương đang co giật.
Tuy nhiên, sau khi hắn tự sát, không có tin tức nào về việc hoàn thành nhiệm vụ chính của trò chơi.
Thật là kỳ lạ, chẳng lẽ muốn hoàn thành nhiệm vụ phải đi Đế Quốc chủ đối đầu với Cửu hoàng tử sao?
Vi Thao triệu tập mọi người đến để bàn bạc, cuối cùng quyết định chia quân một lần nữa.
Đường Minh Nguyệt và Vi Thao trở lại Alta, thủ đô của Đế Quốc và tiếp tục đuổi theo mạnh mối của tên khốn kiếp kia.
Ừm, trước đây chỉ mất 3 giờ để cưỡi những con chim ưng của quân đội Đế Quốc trong thành Haney.
Tất nhiên, chuyến đi lần này của Đường Minh Nguyệt là một bí mật, đòi hỏi thành chủ phải phối hợp và khẩn trương điều động các nguồn lực quân sự của Đế Quốc.
Cảm nhận được sự lo lắng của Đường Minh Nguyệt và những người khác, Brian an ủi: “Minh Nguyệt Điện Hạ, ta đã phái người đi sắp xếp liên hệ, bên phía Trang trại Điểu sư sẽ nhanh chóng cử người qua chi viện cho chúng ta, rất nhanh thôi…”