Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1450 - Chương 1452: Huýt Huýt Huýt (2)

Chương 1452: Huýt huýt huýt (2)

Sắc mặt của Vi Thao thay đổi thất thường.

Tin tức thu được từ nhắc nhở trò chơi quá nhiều rồi, trong chốc lát hắn không thể nào tiêu hóa hết được.

Thời gian thí luyện ngoài định mức 10 giờ đồng hồ?

Man tộc xâm lấn?

Bảo vệ thành Haney?

Vụ gì đã xảy ra đây?

Gương mặt của Đường Minh Nguyệt cũng đầy vẻ sững sờ.

Ngẩng đầu lên nhìn, nàng thấy trên mặt mọi người cũng đều là sự ngạc nhiên khó hiểu.

Rốt cuộc Phương Hằng đang làm cái gì thế!?

Trong một khoảng trầm lặng, Vi Thao thấp giọng nói: “Phiền phức rồi đây, xem ra lần thí luyện này có liên quan đến tuyến chính.”

Nghe Vi Thao nói, nhóm người bắt đầu nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Làm cả nửa ngày, nhiệm vụ thí luyện lần này lại có liên quan đến cuộc xâm lấn của Man tộc sao?

Họ cần phải chống lại cuộc xâm lấn của Man tộc?

Có thể lên làm giới chủ ở zombie Ngày Tận Thế thì đều không phải kẻ ngốc, chỉ cần dựa vào nhắc nhở trò chơi liền tức khắc liên kết và phân tích được rất nhiều thông tin.

Nhóm người nhanh chóng trao đổi ánh mắt.

Càng nghĩ tới, nội tâm của nhóm người chơi lại càng kinh ngạc.

Thằng nhóc Phương Hằng đó đến tột cùng làm sao được vậy? Thế mà có thể thông qua nhiệm vụ chi nhánh để hoàn thành tiến trình trò chơi trước thời hạn một cách đáng kể?

“Ặc, giờ thế nào nhỉ?”

Mới vừa rồi còn ổn mà, bỗng nhiên nhìn thấy bầu không khí của đoàn đội trở nên vô cùng đông cứng, thành chủ Brian vẫn có hơi không hiểu ra sao.

Kỳ quái, trước đó Minh Nguyệt Điện Hạ còn vội vội vàng vàng thúc giục lập tức quay về chủ thành, tại sao bây giờ lại…

“Minh Nguyệt Điện Hạ, chúng ta…” Brian cẩn thận dè dặt hỏi: “Bây giờ chúng ta còn xuất phát nữa không?”

“Không về nữa.” Đường Minh Nguyệt quay đầu nhìn Brian: “Brian, Man tộc phát động tấn công Đế Quốc, chẳng mấy chốc quân đội sẽ xâm lấn thành Haney, lập tức tiến hành bố trí tác chiến, phát tín hiệu cầu cứu tới Đế Quốc!”

“Ơ? Làm thế nào mà…”

Sắc mặt của Đường Minh Nguyệt trở nên nghiêm nghị, lạnh giọng nói: “Đi mau!”

Brian phát hiện Đường Minh Nguyệt tuyệt đối không phải trêu đùa, lúc này mới biến sắc: “Dạ!”

Man tộc xâm lấn, dựa vào sức lực của người chơi rất khó mà trực tiếp chống lại, vậy nên phải tìm cách mượn uy thế.

Trò chơi có thể là cũng cân nhắc dựa trên độ khó, cho Đường Minh Nguyệt thân phận là một Công chúa của Đế Quốc.

Nhóm người bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được nét lo âu trên mặt đối phương.

Hi vọng người đồng minh Đế Quốc này đáng tin cậy nha.

Milhauch bất chợt nói: “Mọi người, các ngươi có phát hiện được không, nhiệm vụ tuyến chính tìm kiếm gian tế vẫn chưa biến mất, hiện giờ đang ở trạng thái hai nhiệm vụ tuyến chính được tiến hành song song đấy.”

“Hả?”

Nhóm người nghe xong liền xem xét kỹ thanh nhiệm vụ và phát hiện quả đúng như thế.

Milhauch ưu tư nói: “Các ngươi nói xem, liệu cái tên Cửu hoàng tử kia có liên quan đến Man tộc hay không?”

Nhóm người giật mình.

Dù sao cũng là nhiệm vụ tuyến chính, xác suất cả hai hoàn toàn không liên quan đến nhau là cực kỳ nhỏ.

“Chết tiệt, ngộ nhỡ hắn đâm sau lưng chúng ta…”

rừng rậm Hisay.

Phần đáy ao hồ, hai người Phương Hằng và Mạc Gia Vĩ ngơ ngác nhìn nhau.

Tìm kiếm theo phương hướng mà Mạc Gia Vĩ chỉ, bọn họ rất nhanh đã tìm thấy một tảng đá đen sì ở dưới đáy hồ.

Ngay từ đầu, Phương Hằng đã cảm nhận được dao động năng lượng chứa trong tảng đá.

Vừa rồi còn thương lượng chuẩn bị vận chuyển tảng đá đi nghiên cứu một phen, thật không ngờ rằng ngay khi ngón tay chạm vào tảng đá, hàng loạt thông báo của trò chơi liền nhảy ra.

Nhiệm vụ tuyến chính?

Man tộc xâm lược?

Lượng thông tin quá lớn, Phương Hằng nhất thời có chút tiêu hóa không nổi.

Cứ giải quyết tảng đá này trước rồi tính tiếp!

Phương Hằng lại lần nữa cúi đầu quan sat thuộc tính của tảng đá.

‘Vật phẩm: Đá không rõ.’

Giải thích: Một tảng đá chưa biết rõ.

Giải thích: Vật phẩm đặc biệt này không thể bỏ vào ba lô và không thể đi qua thông đạo thời không.

Tảng đá tuy không nặng, nhưng không thể cho vào ba lô.

Phương Hằng và Mạc Gia Vĩ gật đầu, dùng tay ra hiệu ngoi lên mặt nước.

Mạc Gia Vĩ lập tức hiểu ý, phối hợp với Phương Hằng trục vớt tảng đá từ hố sâu dưới đáy hồ lên mặt nước.

Tốn không ít sức lực, hai người bọn Phương Hằng mới kéo được tảng đá lên mặt nước, ném nó lên bờ sông.

Phương Hằng từ trong hồ leo lên bờ, đi đến quan sát tỉ mỉ tảng đá bên cạnh.

Rất cổ quái.

Không biết tảng đá này được làm từ nguyên liệu đặc biệt gì, bề mặt cực kỳ thô ráp, trên đó còn có chi chít lỗ hổng.

Năng lượng dao động không ngừng tràn ra từ lỗ hổng trên bề mặt tảng đá.

Phương Hằng sờ sờ cằm.

Theo lời Khâu Diệu Khang nói thì, ấu trùng muỗi rồng cần hấp thu rất nhiều năng lượng để nở ra, tảng đá lớn này chẳng lẽ là nguồn năng lượng cần thiết để ấu trùng nở ra sao?

Làm gợi nhớ đến rương đá thu được từ hang động lúc trước.

Trong bức bích họa được chạm khắc bên ngoài rương đá, có cảnh một nhóm người đang cắt và phân phát đá…

Chắc không phải là cùng một loại đá đấy chứ?

Mạc Gia Vĩ hiển nhiên cũng nghĩ đến bức tranh do Sandy vẽ, quay đầu lại hỏi: “Phương Hằng, hay là chúng ta khiêng về cho Khâu Diệu Khang nghiên cứu trước đi.”

“Ừm.”

Nghĩ nhiều như vậy cũng chẳng cách nào xác định được, dứt khoát đem tảng đá về cho Khâu Diệu Khang kiểm tra xác nhận.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vừa nãy cái thông báo trò chơi Man tộc xâm lược rốt cuộc là tình huống gì nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment