Phương Hằng điều khiển đám zombie nhanh chóng tiến về phía thôn làng.
Cách đó không xa, trên đài quan sát của thôn.
Thấy bên ngoài có một đám zombie dũng mãnh đi đến, thủ vệ trực ban xanh mặt lại.
Đó đều là quái vật gì vậy?!
Đám zombie!?
Không phải Man tộc tấn công sao? Sao lại biến thành đại quân zombie rồi?!
Đùng đùng đùng!!
Cảnh báo trong thành lập tức vang lên.
Quân thủ vệ của Đế Quốc mặt trắng bệch.
“Hử? Không đúng, là tử linh của Phương tiên sinh!”
Mã Hiểu Uyển được mời đến bảo vệ thôn làng, nàng thấy đám zombie bên ngoài lập tức phản ứng lại.
“Ngươi quen bọn họ?”
Phó đoàn trưởng Áo Thương của đội thủ vệ Đế Quốc cau mày.
“Ừm, trước đây ta và họ từng hợp tác, chắc họ không phải có ác ý mà đến đâu.”
Mã Hiểu Uyển trả lời, trong lòng không thấy tốt hơn chút nào.
Nàng cho rằng sự việc trở nên càng tệ hơn.
Thôn này xong rồi!
Thảm họa đuổi đến thôn của họ rồi!
Sớm biết thế ngay lúc thấy thảm họa thì nên chạy đi rồi!
“Vậy sao…”
Áo Thương không biết Mã Hiểu Uyển đang nghĩ gì, hắn nhìn về đám zombie bên ngoài, trong lòng không ngừng lo sợ.
“Cảnh giác!”
Áo Thương không dám buông lỏng cảnh giác, đưa tay ra hiệu cho quân đội cảnh giác.
Các cung tiễn thủ trên tường thành kéo chặt dây cung nhắm chuẩn.
Biểu cảm của đoàn lính đánh thuê mà Mã Hiểu Uyển đưa đến đều rất rầu rĩ, hơn nữa cũng đều không có ý muốn công kích đám zombie bên ngoài, rất không có ham muốn chiến đấu mà đứng ngây ra bên cạnh.
Cung tên?
Chẳng có tác dụng đâu…
Tối qua nhiều muỗi rồng chích như vậy còn không chích chết được đám zombie này, chỉ bằng cung tên mà ngăn được chúng sao?
Đùa nhau à?
Đừng giả vờ nữa.
Đều lười kéo cung rồi.
Quả nhiên, y như Mã Hiểu Uyển đã nói, đám sinh vật vong linh dừng lại ngoài thôn.
Một người trẻ tuổi đeo mặt lạ bước ra từ đám zombie, cả người mặc áo choàng xám.
Phương Hằng đi đến cổng thôn, ngẩng đầu nhìn bóng người trên tháp canh sau hàng rào gỗ, cao giọng nói: “Vô ý mạo phạm, ta là pháp sư vong linh, mói người đều gọi ta là ông chủ Phương, nghe nói Đế Quốc đang bị Man tộc tấn công, ta chỉ muốn góp một phần sức lực, ta không hề có ác ý.”
Trên đài cao, Áo Thương cau chặt mày lại.
Đối phương lai lịch bất minh, đem theo nhiều zombie như vậy ở bên ngoài, nếu như mở cửa lớn của thôn thả người thì…
Ngộ nhỡ là kẻ địch có ác ý thì làm sao?
Điều khiến người ta nghi ngờ nhất là, vị pháp sư Vong Linh này lại làm thế nào biết được tin tức Man tộc xâm nhập này?
Áo Thương nhìn về phía Mã Hiểu Uyên ở bên cạnh, hỏi: “Bọn họ đáng tin không?”
Sắc mặt của Mã Hiểu Uyên tỏ ra đau khổ.
Có đáng tin hay không thì nàng không chắc chắn, còn về có phải thảm họa hay không thì chắc chắn là thảm họa.
Từ sau khi gặp Phương Hằng, nguy hiểm cứ nối tiếp nhau.
Áo Thương nhìn thấy vẻ khó xử trên mặt Mã Hiểu Uyên, trong lòng cũng nặng nề theo.
Mã Hiểu Uyên thở dài.
“Theo ta thấy vẫn là thả cho bọn họ vào đi.”
Thực sự phải cản, cũng không cản được bọn họ!
Chúng ta cũng đừng mặt dày nữa, thành thực thả người vào là được.
Áo Thương chú ý đến sắc mặt của Mã Hiểu Uyên, cũng đã đoán được phần nào, trong lòng cũng không khỏi thở dài.
Hắn là phó đoàn trưởng quân đoàn quân thủ vệ thứ bảy của Đế Quốc, bởi vì thế hệ gia tộc trong quân đội rất có tiếng tăm, lần này đến thôn nhỏ đóng giữ để lấy kinh nghiệm và trải nghiệm.
Ai mà ngờ được rằng gặp phải loại chuyện đột xuất này?
Đế Quốc bố trí đóng quân trong thôn cũng chỉ có tiểu đội tác chiến Đế Quốc gần năm mươi người.
Thực lực đều rất bình thường.
Lực chiến đấu thực sự đáng tin tưởng vẫn là đám lính đánh thuê Mã Hiểu Uyên này.
Nhìn thấy đám lính đánh thuê này không có một chút chiến ý nào, Áo Thương cũng lập tức mất đi ham muốn chiến đấu.
Nếu như đã chắc chắn không đánh lại, vậy thì đừng đắc tội vị pháp sư Vong Linh này nữa.
Thôn nhỏ nói không chừng còn có thể nhờ bọn họ cứu vớt.
Áo Thương giơ tay ra hiệu mọi người mở cửa thành, đồng thời đứng trên tháp canh, chắp tay về phía Phương Hằng, nói một cách rất khách khí: “Pháp sư Vong Linh tôn kính, ta là phó đoàn trưởng quân đoàn bảy của Đế Quốc Áo Thương, phụ trách bảo vệ sự an toàn của thôn, sinh vật Vong Linh như ngươi có thể sẽ gây ra sự hoảng sợ trong dân thường, vẫn mong cố gắng hết sức đừng mang theo lượng lớn sinh vật Vong Linh vào trong thành phố.”
Phương Hằng nghe thấy đối Phương nói một cách rất khách sáo, cũng gật đầu theo, cứ để đám zombie ở ngoài thành, đi cùng hai người Mạc Gia Vĩ tiến vào trong thôn.
Leo lên tháp canh làm bằng gỗ, Phương Hằng nhìn thấy Mã Hiểu Uyên đứng bên cạnh Áo Thương sắc mặt khổ sở.
Người quen cũ, Phương Hằng gật đầu với Mã Hiểu Uyên.
Mã Hiểu Uyên đáp lại Phương Hằng bằng một nụ cười cứng ngắc.
Nàng rất muốn khóc.
Nhìn thấy Phương Hằng thực sự không đem theo zombie vào trong thành, Áo Thương cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người giới thiệu qua loa với nhau thân phận của mình, Áo Thương nói với Phương Hằng tình hình khái quát trước mắt của thôn: “Ông chủ Phương, bọn ta vừa mới nhận được tin tức khẩn cấp đến từ Đế Quốc, Man tộc đang xâm nhập Đế Quốc với quy mô lớn, đội ngũ chi viện của Đế Quốc đã nhanh chóng đuổi đến, chúng ta cố thủ thêm một khoảng thời gian là được, tất cả đợi chi viện của Đế Quốc đến…”
“Ừm.”
Phương Hằng nghe Áo Thương trình bày, di chuyển ánh mắt về phía trong thôn.