Phương Hằng trên mặt mang nụ cười.
Bầy Zombie phân thân của hắn vẫn còn lưu lại trên mặt đất, khu phong ấn vây công còn lại cự hình thân luyện kim, lúc đầu gặp được nhiều Phi Xà như vậy đúng là một sự kiện vô cùng nhức đầu.
May mắn, thú sống nhờ hàng động có thể giúp một tay.
“Phương Hằng, bọn chúng đều nguyện tuân theo chỉ dẫn của Thanh giả, nguyện hiệp trợ ngươi cùng tiêu diệt ma loại, để thế giới dưới đất yên bình trở lại.”
“Ừm được, đương nhiên, giữ gìn hòa bình của thế giới dưới đất cũng là mục tiêu trước nay ta theo đuổi.”
Phương Hằng nhẹ gật đầu, lắc lư nói: “Tiêu diệt triệt để ma loại không phải việc một sớm một chiều có thể làm được, vì thế chúng ta cần chế tạo lượng lớlớtrang bị và công cụ, ừm, chúng ta muốn khai thác một chút khoáng vật của thế giới lòng đất.”
A?
Argyle ngẩn người, đem lời của Phương Hằng dịch nguyên vẹn.
“Thủ lĩnh nói thu thập khoáng thạch không có vấn đề, bọn chúng cũng vô cùng đồng ý giúp đỡ, chẳng qua bọn chúng có chút bận tậm tình trạng của công chúa Minh Nguyệt.”
Đường Minh Nguyệt sẽ không có vấn đề.”
Phương Hằng nói, làn nữa dời ánh mắt về phía chiến trường.
Bầy Phi Xà từng đợt rơi xuống dưới sự bắn phá của cốt mâu.
Đáng tiếc, đoàn đội đánh giết, độ cống hiến của hắn chiếm được cực ít, bởi vậy tỉ lệ rơi cũng vô cùng có hạn.
Dù sao Phi Xà cũng chỉ là tinh thạch dị hóa cấp 1, cũng không quan trọng.
Milhauch cầm trong tay tử tủy, thể hiện uy thế của bản thân trên chiến trường, chiến đấu cùng lúc với hai gã Man tộc ma hóa nhất giai vẫn chiếm ít lợi thế.
Chém giết hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc hai gã Man tộc ma hóa nhất giai chạy trốn cũng là lúc chiến đấu hạ màn.
Tuy rằng Milhauch có thể tạm thời áp chế hai gã Man tộc ma hóa nhất giai, nhưng vẫn chưa thể thực sự cầm chân bọn hắn.
Không có chỉ huy, Man tộc còn lại rơi vào hỗn loạn, rất nhanh bắt đầu chạy tán loạn bốn phía.
Vi Thao không có chỉ huy đoàn đội truy đuổi, mà muốn ổn định, bảo trì trận hình.
Có vết xe đổ, Vi Thao làm Đường Minh Nguyệt ở phía sau đoàn đội, chỉ cùng Milhauch đi về hướng Phương Hằng.
“Phương Hằng, may mà ngươi kịp thời chạy tới chi viện, bằng không chúng ta gặp phiền toái.”
Vi Thao cảm thán, trong lòng thấy quá đỗi may mắn.
Hắn cảm thấy kéo Phương Hằng tiến vào trò chơi đúng là quá hời!
Nếu không có Phương Hằng, không chừng bọn họ còn đang phải chống chọi với Man tộc ở thành Haney.
Phương Hằng mỉm cười nói: “Vận may không tệ, đuổi kịp đúng lúc.”
Milhauch cũng gật gật đầu, ý tỏ vẻ cảm ơn Phương Hằng, lại chuyển ánh mắt về phía đám thú sống nhờ trong hang động ở một bên, hỏi: “Cơ mà Phương Hằng này, tình huống của đám đó là sao?”
Phương Hằng và Argyle liếc nhìn nhau một cái.
Trên đường tới đây bọn họ đã biết được rất nhiều chuyện từ thủ lĩnh của thú sống nhờ trong hang động.
“Thú sống nhờ trong hang động đã đạt khế ước với tổ tiên nhân loại, rất nhiều chuyện xảy ra lúc trước là hiểu lầm nhỏ, mấy chuyện này sau lại từ từ giải thích, còn chưa có thông báo hoàn thành nhiệm vụ, trước tiên chúng ta tìm hiểu một chút chiến trường.”
Vi Thao kiểm tra một chút thông báo nhiệm vụ.
Khen thưởng nhiệm vụ yêu cầu yêu cầu giết đám người Man tộc và thăm dò doanh trại Man tộc.
Man tộc đã bị đánh chết gần hết, còn lại là yêu cầu thăm dò doanh trại Man tộc cẩn thận.
Thời gian làm nhiệm vụ đã quá nửa, trước mắt vẫn là hoàn thành nhiệm vụ thăm dò còn lại càng sớm càng tốt.
Vi Thao gật đầu nói: “Ừ, được, chúng ta nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ trước.”
“Thủ lĩnh nói sau thác nước ở bên cạnh doanh trại có một cái hang động, từ trước tới giờ hang là cấm địa của thú sống nhờ, bọn họ cho rằng rất có khả năng Man tộc tới vì cấm địa sau hang động.”
Argyle nói chuyện với thủ lĩnh thú sống nhờ trong hang động một chút, nhìn về phía mọi người, tiếp tục giải thích: “Thú sống nhờ trong hang động cho rằng người trong tộc tiến vào cấm địa đều sẽ bị nguyền rủa bất hạnh, cho nên sẽ không tới gần khu vực cấm địa, bọn họ ở chỗ này chờ chúng ta.”
“Ừ, nói cho bọn họ, chúng ta tiến vào trong cấm địa kiểm tra một chút.”
Thú sống nhờ trong hang động cũng không có ngăn trở nhóm người Phương Hằng tiến vào cấm địa, cũng không có tiến thêm một bước lại gần khu vực cấm địa, ngoan ngoãn ở yên một chỗ.
Đoàn đội Man tộc đã hoàn toàn tán loạn, chỉ còn lại có chút ít rắn bay bay từ nơi xa.
Thiếu sự giúp đỡ của Man tộc, mấy con rắn bay này tất nhiên không thể uy hiếp được người chơi.
Đội người chơi giết sạch những con rắn bay còn lại trên đường đi, một lần nữa tiến về phía doanh trại.
Chẳng mấy chốc đã tiến vào khu vực doanh trại Man tộc, Vi Thao ra hiệu những người chơi đi cùng phân tán tìm kiếm.
Phương Hằng chuyển ánh mắt về phía thác nước bên phải.
Từ sau khi tiến vào doanh trại Man tộc, hắn liền cảm giác được một luồng năng lượng mỏng manh đang dao động truyền đến từ hướng thác nước.
Đường Minh Nguyệt cũng cảm giác được cái gì, ánh mắt vô thức liếc về phía thác nước, nói: “Các ngươi có cảm giác gì không? Sau thác nước có một luồng lực lượng dao động.”
Vi Thao và Milhauch liếc nhau.
Hai người bọn hắn không mẫn cảm với lực lượng dao động như Đường Minh Nguyệt và Phương Hằng, bởi vậy không hề cảm giác được cái gì.
“Lúc trước thủ lĩnh của thú sống nhờ trong hang động cũng nói đến cấm địa sau thác nước, xem ra nơi đó quả thực có manh mối, mọi người đều cẩn thận một chút, chúng ta cùng nhau đến đó nhìn xem trước.”