Bên kia hang đá dưới lòng đất.
Sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi, dưới sự dẫn dắt của đoàn thú sống nhờ hang động Vi Thao và Milhauch đã đánh úp một doanh địa Man tộc.
Sau trận chiến thảm khốc, đoàn đội giả quyết thành công một doanh địa Man thú.
Vận may không tệ, thủ hạ của Milhauch tìm thấy trong doanh địa một bản đồ bố cục liên quan đến thế giới dưới lòng đất của Man tộc.
‘Nhắc nhở: Đoàn đội của bạn đã giúp tộc thú sống nhờ hang động đánh tan doanh địa tiếp tế tại thế giới dưới lòng đất của Man tộc, tạo thành ảnh hưởng đối với chiến cục tiền tuyến của Đế Quốc, đánh giá game tăng nhẹ.’
‘Nhắc nhở: Bạn nhận được bản đồ quân sự về bộ phận thế giới dưới lòng đất của Man tộc.’
Phân đoạn dọn dẹp chiến trường sau trận chiến, hai người Milhauch và Vi Thao tụ lại thảo luận.
Vi Thao xem bản đồ trên tay, trong lòng ít nhiều có chút giác ngộ: “Giống như thế giới bên ngoài đồn đại, Man tộc thông qua thế giới dưới lòng đất đánh lén nhân loại Đế Quốc.”
“Những điểm được đánh dấu trên bản đồ đều là những doanh địa trung chuyển và tiếp tế của Man tộc, nếu ngăn chặn chúng có lẽ có thể có tác dụng trên chiến trường đấu trực diện với Man tộc, chắc chắn sẽ tăng đánh giá nhiệm vụ.”
Milhauch gật đầu nói: “Ha, vậy không phải rất tốt sao? Có được tấm bản đồ này tiếp theo chúng ta sẽ dễ hơn nhiều rồi, chúng ta có thể tìm được các cứ điểm của Man tộc ở thế giới dưới lòng đất, đánh trúng điểm yếu của bọn chúng, cắt đứt đường tiếp tế của chúng.”
Hai người thương lượng một chút, quyết định tiếp tục đi theo đoàn thú sống nhờ hang động giết Man tộc cày điểm thí luyện.
Phí trước không xa có một doanh địa của Man tộc, hơn nữa lực lượng thủ vệ vô cùng yếu.
Cái này nhẹ nhàng hơn nhiệm vụ phải động não trước đây nhiều.
Đặt xong kế hoạch tác chiến, Milhauch có chút cảm thán, hắn nói: “Vi Thao, ngươi nói có khả năng trước đây chúng ta chọn nhầm tuyến nhiệm vụ không, trực tiếp đánh phá trực diện Man tộc có thể nhận được đánh giá cao hơn?”
Sự việc hiếm khi thuận lợi, Vi Thao tâm trạng vẫn luôn nặng nề tốt lên một chút, hắn vươn eo giãn gân cốt: “Ai biết được, có được có mất thôi, nếu như không xuống thế giới dưới lòng đất chúng ta cũng sẽ không tìm được nhiều tử tủy như vậy, không có cách nào đối phó được với Man tộc ma hóa.”
“Nói vậy cũng đúng.”
Milhauch gật đầu phụ họa: “Không biết phía Phương Hằng và Đường Minh Nguyệt điều tra thế nào rồi.”
“Hai người họ thì.....” Vi Thao nghĩ một chút, gật đầu nói: “Có lẽ tìm được không ít manh mối bên Đế Quốc.”
Hai người đang nói, một hàng nhắc nhở game xuất hiện trên võng mạc.
‘Nhắc nhở: Người chơi Phương Hằng kí hiệp định xây dựng tháp pháp sư với lãnh chủ Barov, nhiệm vụ chi nhánh trước mắt của đoàn đội: Phòng tuyến Đế Quốc- phát sinh sửa đổi Tháp u hồn.’
Milhauch và Vi Thao đồng thời ngậm miệng, nhìn vào nhắc nhở game mà rơi vào trầm mặc.
Không khí bống chốc trở nên quỷ dị.
Hợp tác? Xây Tháp u hồn?
Đó lại là cái quái gì?
Trước đây chẳng phải nói xây dựng Tháp u hồn loại việc vô sỉ này là NPC thủ hạ của Phương Hằng làm loạn sao?
Mới chia ra một lúc, hai người bọn họ đã tự mình làm rồi phải không?
Vi Thao lập tức thấy cảm giác đau đầu lại trở lại.
“Khụ khụ.” Milhauch ho nhẹ một tiếng, giúp Phương Hằng bù thêm, dùng ngữ khí bản thân cũng không tin nói: “Có thể nào có khả năng, đây đây chỉ là một việc ngoài ý.....”
Vi Thao nhịn một lúc lâu, than một tiếng: “Hy vọng là vậy.”
Vừa dứt lời, lại có thêm hơn mười dòng nhắc nhở game xuất hiện.
‘Nhắc nhở: Người chơi Phương Hằng và lãnh chủ Đế Quốc Kiều Á đã kí kết......’
Hai người cùng nhìn nhau, không còn tâm trạng nói chuyện tiếp nữa.
........
“Lãnh chúa Phương Hằng.”
Lối vào một hang động bên ngoài thành Hanny.
Đoàn đội hơn trăm người của Mã Hiểu Uyển đợi ở đây đã lâu.
Ngoài họ ra vẫn còn đoàn đội nghìn nười hộ tống vật tư đợi bên phải lối vào rừng.
Thấy Phương Hằng đi ra từ hang động, Mã Hiểu Uyển trong lòng đầy đau khổ.
Thảm họa mà!
Thật là thảm họa!
Mã Hiểu Uyển tận mắt thấy thảm hỏa ảnh hưởng đến tiểu trấn từng bước khiến nó trở thành Vùng đất ôn dịch hoang vu.
May thay người dân trong trấn đã di dời hết rồi, toàn bộ trở về thành Hanny lánh nạn.
Vốn cho rằng sự việc đã đi đến giai đoạn cuối, Mã Hiểu Uyển chuẩn bị đưa đoàn đội cùng rời đi, không ngờ đoàn lính đánh thuê Thiên Lê hợp tác với thương hội Tứ Hải lại nhận được nhiệm vụ, phụ trách bảo vệ vận chuyển vật tư.
“Mã Hiểu Uyển, trùng hợp vậy, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Phải đó, trùng hợp thế.”
Mã Hiểu Uyển khổ tâm.
Phương Hằng quả nhiên tự mình đến rồi, nàng lại phải tự mình đối mặt với sự tấn công của thảm họa.
Mã Hiểu Uyển sốc lại tinh thần: “Phải đó, cảm ơn sự tin nhận của các ngươi, đoàn lính đánh thuê Thiên Lê bọn ta từ bây giờ sẽ tiếp nhận nhiệm vụ hộ tống.”
Phương Hằng vô cùng hài lòng với sắp xếp của Sandy.
Dù sao trước đây hắn cũng từng hợp tác với đoàn lính đánh thuê Thiên Lê một lần, những bí mật trên người hắn nên bạo lộ thì cũng bạo lộ kha khá rồi.
Để đoàn lính đánh thuê Thiên Lê đến giúp vận chuyển vật tư có thể giảm tối thiểu rủi ro.
“Xin lỗi, lần này chúng ta có lẽ phải đợi lâu một chút, trên đường xảy ra chút ngoài ý muốn, số người đi cùng chúng ta vào tham quan Vùng đất ôn dịch có thể có rất nhiều.”
“Được, được.”
Mã Hiểu Uyển không ngừng thầm oán trách.
Tham quan Vùng đất ôn dịch sao?