Dưới sự tuyên truyền cố ý hay vô tình của các lãnh chúa lớn, tin tức có liên quan đến việc xây dựng Vùng đất ôn dịch và Tháp u hồn nhanh chóng lan truyền trong Đế Quốc nhân loại.
Tin tức pháp sư vong linh đánh bại quân đoàn Man tộc cũng nhanh chóng lan truyền.
Theo màn đêm buông xuống, Revell dẫn đầu quân đội Man tộc từ trong lòng đất hiện thân, bí mật hướng về phía Vùng đất ôn dịch xuất phát.
Tập kích!
Toàn bộ đoàn đội Man tộc hợp thành đều có thể tiến vào trạng thái năng lực cấp một.
Thực lực cực kì mạnh mẽ.
Nhờ vào thông đạo dưới lòng đất, đoàn đội Man tộc toàn lực tập kích bất ngờ Vùng đất ôn dịch vẻn vẹn chỉ cần nửa giờ!
Ngẩng đầu hướng phía trước nhìn lại, mượn nhờ ánh trăng, Revell đã có thể nhìn thấy viên thần thụ to lớn nơi xa kia.
Trong mắt Revell toát ra một tia tham lam.
Khó trách Vùng đất ôn dịch có thể đánh tan toàn bộ lực lượng của quân đoàn Man tộc.
Thì ra là mượn đá gợi ý!
Nửa đường, Revell và Prella tụ hợp một nhóm đoàn đội người chơi, cho đến lúc đi tới ven rừng rậm được bao quanh bởi dây leo và rễ cây.
Nhìn rừng rậm phía trước bị dây leo và rễ cây tầng tầng lớp lớp vây quanh, Ed không khỏi nhíu mày.
Hắn cảm thấy có chút không đúng.
Hình như lúc ban ngày vùng rừng rậm này cũng không có rộng lớn như vậy.
Trong lòng Ed nổi lên một loại cảm giác nguy hiểm.
Kỳ quái.
Chẳng lẽ rừng rậm lại đột nhiên lan rộng ra phía ngoài?
Revell cũng dừng bước lại, đánh giá mảnh rừng cây tĩnh mịch phía trước.
Đây chính là thần thụ khiến cho Almonta sợ vỡ mật?
Vốn dĩ, sau khi biết trong thôn xóm có đá gợi ý, Revell tìm được Almonta chiến bại trở về.
Ngay từ đầu, hắn dự định mang theo Almonta cùng trở về báo thù, thuận tiện cướp đoạt đá gợi ý.
Thế nhưng Almonta sau khi nghe những lời của Revell chẳng những không đồng ý, ngược lại còn cảnh cáo hắn, khuyên bảo hắn ngàn vạn lần phải cẩn thận.
Revell đối với chuyện này chẳng thèm ngó tới.
Hắn dời ánh mắt về phía Ed bên cạnh, nói: “Ed , dựa theo ước định của chúng ta, pháp sư đoàn các ngươi sẽ đối phó vùng rừng rậm này.”
“Ừm, giao cho chúng ta.”
Ed nghiêm túc gật đầu, lấy ra một viên tinh thể phù văn màu đen từ trong ba lô phía sau.
“Đồ tốt!”
Hai mắt Revell sáng lên, ánh mắt đảo qua phù văn trong tay Ed.
Nhân loại vẫn luôn không tệ trong bản lĩnh đấu đá nội bộ.
Có đá phù văn, bọn họ có thể tuỳ tiện xâm nhập nội bộ Vùng đất ôn dịch.
Ed nhìn thấy phù văn có hiệu quả cũng theo đó nhẹ nhàng thở ra.
Tinh thể phù văn là ban ngày hắn mua được từ trong tay đoàn lính đánh thuê Thiên Lê, quả thực bỏ ra không ít tinh lực của hắn.
Đoàn lính đánh thuê Thiên Lê dựa vào lực lượng tinh thể phù văn đi tới đi lui vận chuyển vật tư bên trong Vùng đất ôn dịch.
Lần này Ed mua tổng cộng ba viên, ước chừng bỏ ra năm mươi vạn Đế Quốc Boonie.
Số tiền này đủ để mua hơn hai mươi mấy quyển trục pháp thuật cấp cao.
Thu nhập của toàn bộ người chơi công hội trong hơn nửa năm.
Nói không đau lòng thì là giả.
Nhưng Ed hiểu rõ, khoản đầu tư này là cần thiết.
Một khi kế hoạch thành công, không nói đến nhiệm vụ có thể thuận lợi hoàn thành hay không, chỉ cần hắn có thể cướp một lõi ma pháp từ Tháp u hồn đã là hời lớn!
Cược!
Ed gật đầu với những người chơi phía sau.
Những người chơi lần lượt bước lên trước, tiến vào lối đi mà dây leo nhường chỗ, đổ dầu hỏa họ mang theo lên phía trên dây leo và rễ cây tầng tầng lớp lớp quấn quanh.
Rừng rậm rất yên tĩnh , mặc cho các người chơi đổ dầu hỏa lên chúng.
Giống như bọn chúng dưới tác dụng của bùa hộ mệnh đã coi đám người thành đồng đội.
Sau khi đổ lên hơn phân nửa dầu hỏa, các người chơi lại lần nữa lui trở về.
“Hỏa cầu!”
Ed giơ quyền trượng lên, một hỏa cầu đánh tới rừng rậm phía trước.
Hỏa cầu đâm vào một cái rễ cây nhô ra khỏi mặt đất.
Ầm!
Dầu hỏa bị đốt cháy trong nháy mắt.
Phía trước lập tức rơi vào biển lửa bốc cháy!
Hai tên người chơi pháp sư thấy thế đồng thời giơ pháp trượng lên: “Liệt - phong tập!”
Pháp thuật hệ gió lại đẩy mạnh ngọn lửa hướng vào phía bên trong rừng rậm!
Dưới sự hỗ trợ lẫn nhau của dầu hỏa và pháp thuật hệ gió, biển lửa trước mắt nhanh chóng lan vào phía bên trong rừng rậm!
Chịu sự thiêu đốt của ngọn lửa, cây cối dây leo phát ra âm thanh xèo xèo yếu ớt, dần dần biến thành màu đen, đốt cháy khét, đốt thành tro bụi.
Ed đứng nguyên tại chỗ, đưa mắt trông về phía xa.
“Ầm! Rầm rầm rầm!!”
Một lát, tiếng nổ kịch liệt vang vọng chân trời.
Thành công rồi!
Nghe được tiếng nổ, khóe miệng Ed hiện lên ý cười.
Tiếng nổ truyền ra từ sâu trong rừng rậm.
Kèm theo tiếng nổ dữ dội là một làn khói dày đặc bốc lên phía xa.
Ngẩng đầu nhìn lại, đại thụ bao phủ chân trời giờ phút này đã bị lửa thiêu đốt!
Ánh lửa chiếu sáng một mảng lớn phía chân trời!
Ha ha ha...
Revell thấy thế trong lòng cười lạnh không thôi.
Almonta thật sự là một tên ngu xuẩn không hiểu tình hình.
Đại thụ bảo vệ khu rừng thoạt nhìn quả thực vô cùng nguy hiểm.
Nhưng hiện tại thế nào?
Một mồi lửa trực tiếp thiêu hủy chẳng phải giải quyết vấn đề sao!
“Chúng ta đi!”
Revell nhấc rìu chiến trong tay lên, dẫn theo đội ngũ tiến vào bên trong khu rừng.
Ed nhẹ gật đầu, mang theo đoàn đội người chơi cùng đuổi theo.
Lửa dùng để đối phó với loại dây leo và cây cối dễ đốt này rất tốt.