Milhauch kể lại một lượt việc phát hiện ra đám tù binh, rồi nói: “Bọn ta điều tra rõ ràn rồi, phát hiện ra rằng Man tộc có một doanh địa cực kỳ bí mật trong thế giới dưới đất, và doanh địa được xây dựng gần Altama.”
Vi Thao tiếp lời: “Bây giờ một phần lớn lực lượng quân sự của Đế Quốc đã được huy động ra tiền tuyến để hỗ trợ chiến đấu, bọn ta lo rằng nếu như Man tộc bất ngờ tấn công Altama thì...”
“Ửm?” Phương Hằng quan sát tỉ mỉ phần giải thích nhiệm vụ, vẻ mặt hoài nghi.
Man tộc chuẩn bị động thủ với thủ đô của Đế Quốc?
Gan to như vậy sao?
“Những gì ngươi nói thực cũng chẳng sai. Nhưng mà đội ngũ chi viện của Đế Quốc đã được phái đi rồi, bây giờ là thời cơ tốt nhất để Man tộc tập kích bất ngờ xâm lược Đế Quốc, bọn chúng sao vẫn chưa ra tay?”
Milhauch nhún vai: “Ai mà biết được, có lẽ họ chuẩn bị tối nay động thủ cũng nên.”
“Ta lại cảm thấy Man tộc cứ ẩn nấp dưới lòng đất, giống như là đang tìm cơ hội, chờ thời cơ hành động.”
Vi Thao gật đầu phân tích: “Thực lực của Man tộc so với Đế Quốc vẫn có chút không đủ, cho dù là tập kích bất ngờ, tỷ lệ công phá thành công thủ đô của Đế Quốc là rất thấp, vậy nên mục tiêu của bọn chúng có lẽ nào không phải là công chiếm thủ đô Đế Quốc.”
Nghe Vi Thao phân tích, Phương Hằng và Đường Minh Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt có chút thay đổi.
Trong lòng hai người bọn họ cùng nảy sinh một sự suy đoán.
Không phải chứ?
Không phải ngẫu nhiên như vậy chứ?
Chẳng lẽ Man tộc cũng giống như bọn họ, đã để mắt tới bảo khố hoàng thất!?
Ửm?
Đợi một chút!
Phương Hằng đột nhiên có một tia linh cảm.
Man tộc!
Bất kể mục tiêu của Man tộc là gì.
Dù sao thì bây giờ bọn họ biết rằng Man tộc có một doanh địa ngầm gần Đế Quốc trong thế giới dưới đất.
Có thể lợi dụng việc này chút không nhỉ?
Bảo khố hoàng thất bị đánh cắp, thì cũng phải có người gánh tội mà?
Man tộc!
Bọn chúng như vậy chẳng phải là tới “tặng mạng” sao?
Sau khi trộm đồ đó từ bảo khố Đế Quốc, cứ để cho thu hút sự chú ý của truy binh về hướng của đám Man tộc!
Đến lúc đó cảnh tượng hẳn là còn hỗn loạn hơn nữa kìa.
Nước đục rất thích hợp để mò cá.
Nhìn thấy Phương Hằng với Đường Minh Nguyệt giao tiếp bằng mắt, Vi Thao cau mày hỏi: “Các ngươi nghĩ đến cái gì vậy?”
“Ồ, không có gì, nghĩ tới một vài chuyện khác thôi, không có liên quan gì tới chuyện Man tộc đâu.”
Đường Minh Nguyệt xua tay, liên tục phủ nhận.
Haizz, không dễ lãnh đạo đội mà...
Vi Thao thở dài trong lòng, hắn có thể nhìn ra được, hai người này có bí mật nho nhỏ nào đó.
“Được rồi, gấp gáp gọi mọi người tụ họp, chính là muốn thảo luận xem có tiếp nhận nhiệm vụ này hay không? Bất lợi là, độ khó của nhiệm vụ tiếp theo cực kỳ cao, chí ít cũng phải là cấp SS, thậm chí là cấp SSS.”
Vi Thao cứ vướng bận điều này.
Độ khó của cấp S trước đây suýt nữa thì diệt cả đội, bây giờ độ khó còn tăng lên, lỡ như không hoàn thành được thí luyện thì sao?
Rủi ro quá lớn.
Nếu trực tiếp từ chối nhiệm vụ ấy mà, trong lòng thực có chút không cam tâm.
Mọi người đồng thời rơi vào trầm mặc.
Phương Hằng suy nghĩ một lúc, nhìn Vi Thao rồi nói: ‘“Thật ra, ta có một ý tưởng.”
“Ồ?”
Vi Thao nhìn Phương Hằng: “Ửm? Ngươi có chủ ý gì?”
“Nếu như.” Phương Hằng ho nhẹ một tiếng, khóe mắt liếc nhìn Đường Minh Nguyệt ở một bên: “È hèm, ta nói là nếu như, nếu như chúng ta giữ thái độ trung lập thì sao?”
......
Sau khi nghe Phương Hằng nói xong, Vi Thao và Milhauch đưa mắt nhìn nhau.
Ngươi gọi đó là trung lập?
Milhauch xác nhận lại với Phương Hằng: “Ý của ngươi là, chúng ta tạm thời gác lại nhiệm vụ sang một bên, thay vì cảnh báo cho Đế Quốc, chúng ta sẽ tìm cách dụ Man tộc và lính của Đế Quốc ra ngoài, để Đế Quốc tự phát hiện ra đám Man tộc ở thế giới dưới đất, ngồi chờ Man tộc đánh nhau với Đế Quốc một trận, sau đó chúng ta trốn trong bóng tối xem như thế nào mới có thể kiếm lợi?”
“Ừm, ngươi nói tuy có hơi khó nghe chút, nhưng đúng là vậy.”
Đường Minh Nguyệt nghe xong gật đầu lia lịa, nói: “Đó là một ý kiến hay. Độ khó của nhiệm vụ tiếp theo là cấp SS, chắc chắn không đơn giản như vậy. Thay vì mạo hiểm tham gia nhiệm vụ, tốt hơn là xem hổ đấu, ở một bên kiếm lợi đều đều.”
“Đến lúc đó, nếu như nhân loại chiếm thế thượng phong, chúng ta sẽ giúp nhân loại đánh Man tộc. Nếu như Man tộc chiếm thế thượng phong, thì chúng ta liền chạy, thuận tiện đi cứu luôn hai “lão đại” Đế Quốc.”
“Trường hợp tệ nhất là chúng ta không kiếm được “miếng ngon” nào, cũng không bị tổn thất gì, đúng không?”
Vi Thao ngẫm nghĩ một lúc.
Hình như cũng có lý.
Nhưng hắn cứ luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
“Phương Hằng, Minh Nguyệt, các ngươi không giấu bọn ta chuyện gì đấy chứ.”
“Xem ngươi nói gì kìa, sao có thể chứ, chúng ta là đồng đội mà.”
Đường Minh Nguyệt liên tục xua tay.
Vi Thao nhìn “quả bom hẹn giờ” trong đội, trong lòng cảm thấy khá bất lực.
“Rủi ro vẫn rất lớn, chúng ta làm sao mới có thể để cho Đế Quốc chủ động phát hiện ra doanh địa của Man tộc đây? Hơn nữa, hiện tại thời gian quá ít, nếu như làm không tốt, chúng ta không cẩn thận sẽ sứt mẻ tình cảm với Đế Quốc.”
“Không sao, chuyện này cứ giao cho bọn ta, bọn ta có cách.”
Phương Hằng và Đường Minh Nguyệt nhìn nhau, cùng gật đầu.