Đường Minh Nguyệt suy trước tính sau chỉ lấy được chín chiếc rương.
Vừa mới chạy thoát từ đường hầm, nhân lúc rảnh rỗi, Đường Minh Nguyệt cuối cùng đã có thời gian mở rương ra kiểm tra chi tiết từng cái một.
Vừa mới xem, Đường Minh Nguyệt suýt chút nữa ngất đi.
Bên trong chín chiếc rương còn lại có năm chiếc có năm chiếc chứa đầy cổ thư dày cộm.
Còn không phải là sách kỹ năng gì!
Hết lần này đến lần khác là loại sách lịch sử cổ tích vô dụng của nhân loại Đế Quốc.
Vừa nghĩ đến trước đó đầu tư nhiều như vậy, còn bỏ ra nhiều thời gian và tinh lực như vậy, suốt dọc đường lại vất vả đến thế, giữa đường thậm chí còn gặp phải nhiều áp lực đến thế, nhất thời không cẩn thận là suýt chút mất luôn cả cái mạng nhỏ…
Tâm trạng của Đường Minh Nguyệt bất chợt nổ tung.
“Đám thị vệ ngu xuẩn kia, ta rõ ràng bảo bọn họ đưa mấy chiếc rương có giá trị nhất nhất nhất nhất nhất, quan trọng nhất nhất nhất nhất nhất trong bảo khố đi! Bây giờ thì sao? Lại cho ta xem đống sách nát này?”
Đường Minh Nguyệt căm hận nghiến răng.
Nàng bây giờ chỉ muốn xông qua đó lăng trì xử tử những tên thị vệ Hoàng thất kia để thỏa cơn hận.
Đường Minh Nguyệt vừa nói như vậy, Phương Hằng cau chặt mày lại.
Thư tịch?
Hoàng thất Đế Quốc đặt thư tịch quan trọng trong bảo rương?
Lẽ nào là bên trong thư tịch có ẩn chứa bí mật gì đó?
Một vài ý nghĩ khẽ thoáng qua trong đầu Phương Hằng.
Bây giờ không phải là lúc suy nghĩ cái này.
Phương Hằng gật đầu nhìn về phía Đường Minh Nguyệt: “Tạm thời không nói cái này, mắt của ngươi có chuyện gì thế?”
“Hả? Mắt? Mắt gì? Mắt của ta làm sao thế?”
Đường Minh Nguyệt không ý thức được mắt mình có thay đổi, vẻ mặt ngạc nhiên ngơ ngác, nói xong còn giơ tay lên sờ vào mắt mình.
Phương Hằng cau mày: “Ngươi không có cảm giác chỗ nào không thoải mái sao?”
Đường Minh Nguyệt tỏ ra đau khổ: “Có, trong tim ta, tim ta bây giờ rất đau!”
“Được rồi, tạm thời đừng quan tâm những chuyện này nữa.”
Tình hình trước mắt cấp bách, nếu như Đường Minh Nguyệt không cảm giác được chỗ nào khó chịu, Phương Hằng cũng không có thời gian xem xét kỹ việc này, thấp giọng nói: “Kẻ địch đã đuổi đến chỗ này rồi, mục tiêu của bọn chúng là khối đá bí ẩn kia.”
“Hả? Khối đá?”
Đường Minh Nguyệt quay đầu nhìn về phía đám thú sống nhờ trong hang động đang hộ tống vận chuyển chín chiếc rương kia.
Rác rưởi vẫn là rác rưởi.
Đường Minh Nguyêt vẫn là ôm hy vọng cuối cùng, đóng gòi cả rác rưởi cùng đem đi.
Ngộ nhỡ đống rác rưởi này có thể bán ra tiền thì sao?
Ai ngờ vừa mới vận chuyển hàng hóa được một nửa, đoàn đội đã gặp phải tấn công của phân thân gai đen.
Mới bắt đầu, Đường Minh Nguyệt còn cho rằng là vận khí không tốt.
Thì ra bọn họ là đuổi theo hòn đá màu đen!
Không phải là đã xóa bỏ ấn ký tinh thần trên chiếc rương đi rồi sao, sao lại có thể đuổi đến tiếp?”
“Ừm, truy binh không phải Đế Quốc, là Man tộc.” Phương Hằng giải thích: “Dấu ấn tinh thần Đế Quốc để lại cũng có tác dụng phong ấn khí tức, Man tộc có lẽ là đuổi theo khí tức của khối đá mà đến.”
“Cái này,…”
Đường Minh Nguyệt rơi vào trầm mặc.
Nàng rất muốn hỏi tại sao Man tộc cũng lại tìm đến bọn họ gây phiền phức!
Được thôi, chính xác, nàng cũng cảm nhận được, dao động tinh thần kì quái từ bên trong khối đá kia truyền đến.
Càng thấy tức mà!
Vốn dĩ kế hoạch ăn cắp lần này đã lỗ vốn lớn, bây giờ đến cả mấy bảo rương còn lại Man tộc cũng muốn cướp? Có ý gì đây?
“Mục tiêu của Man tộc là khối đá màu đen, vật tư khác giao cho thú sống nhờ trong hang động giữ, chúng ta hộ tống khối đá rời đi trước.”
Phương Hằng nhanh chóng đưa ra phán đoán, ngẩng đầu nhìn về phía các phân thân gai đen vây kích các người chơi, hỏi: “Thứ đồ này vô cùng phiền phức, ngươi có cách xử lý không?”
“Ừm, nó dường như có năng lực trùng sinh vô hạn, rất khó đối phó.”
Đường Minh Nguyệt khẽ ừ một tiếng, ánh mắt theo đó di chuyển về phía phân thân gai đen.
Vừa rồi nàng và đồng đội đã dùng các hệ pháp thuật đánh với phân thân gai đen một lượt.
Vận may rất ổn, đã giết chết phân thân gai đen hai lần.
Nhưng rất nhanh, những hạt bụi rơi ở xung quanh lại nhanh chóng tụ tập, lại một lần nữa khôi phục bộ dạng ban đầu tiến vào tư thế chiến đấu.
“Trùng sinh cũng sẽ không khiến các hạng mục thuộc tính của nó suy giảm, trong phần lớn tình huống, loại tình huống mà chúng ta gặp phải này chỉ có thể dựa vào kiểu kỹ xảo giam cầm hoặc phong ấn để giải quyết.”
Về mặt kinh nghiệm trò chơi Đường Minh Nguyệt lão luyện hơn Phương Hằng một chút, sau khi phân tích hai câu liền gật đầu, tiếp tục nói: “Có điều rất trùng hợp, hai loại phương pháp này ta đều không biết.”
Phương Hằng cũng theo đó im lặng một lúc.
Hắn thì biết thuật phong ấn.
Có điều thuật phong ấn cấp thấp hiệu quả thực sự bình thường.
Hắn cần lượng lớn phân thân zombie cùng nhau phối hợp gia tăng số lượng và xác suất mới có thể hoàn thành phong ấn, càng huống hồ hắn cũng không hề chuẩn bị trước đạo cụ cần thiết để thi triển thuật phong ấn.
Con đường này khó có thể vượt qua.
Chính vào lúc hai người Phương Hằng và Đường Minh Nguyệt đang nói chuyện, phân thân gai đen thứ hai từ nơi xa bay về phía các người chơi!
“Xùy!”
Ánh sáng màu đen lóe lên.
Một gai nhọn màu đen đâm cho một thú sống nhờ trong hang động ở ngoài bị trọng thương.