Sau khi bình tĩnh lại, Ed tiếp tục hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra, giải thích rõ ràng một chút.”
“Người ta nói rằng Vùng đất ôn dịch đã nói với thế giới bên ngoài rằng họ biết ơn sự giúp đỡ của công hội pháp sư Prella. Họ đã giúp Vùng đất ôn dịch lấy lại lõi ma pháp từ những kẻ Man tộc. Bây giờ, các lãnh chúa bên ngoài đã rút lại việc bắt giữ chúng ta.”
Quá tốt rồi, cái nồi này cuối cùng cũng có thể vứt đi rồi.
Đối với tuyên bố mà Vùng đất ôn dịch đưa ra rằng họ đã cướp lại được lõi ma pháp từ những kẻ Man tộc, Ed không chú ý nhiều đến chúng.
Đó chỉ là cái cớ bên ngoài.
“Hội trưởng, có phải là bên trong còn có ẩn tình gì không?”
Salvin cau mày.
Hắn vừa rồi ở Liên Bang trung ương cầu cạnh đủ đường cả nửa ngày cũng chỉ là công cốc, bị đối xử lạnh lùng, vì sao mới quay đầu lại mọi việc đã được giải quyết rồi?
Dứt khoát đến vậy?
Vẫn luôn cảm thấy thật kỳ lạ.
Salvin không khỏi nghi hoặc hỏi: “Vừa rồi Liên Bang đối với chúng ta còn rất thờ ơ, vì cái gì lại đột nhiên lại giúp đỡ chúng ta?”
“Ừm, về điểm này thật ra cũng không khó đoán.”
Ed gật đầu nói: “Ý của Liên Bang là nói, thành ý của chúng ta bọn họ đã biết, cho nên mới giúp chúng ta giải quyết phiền phức lần này, về phần hợp tác trong tương lai, bọn họ còn muốn nhìn xem chúng ta có đủ thực lực hay không.”
“Theo ta thấy, lần này Liên Bang đối với kế hoạch ‘Vấn Ca’ rất có dã tâm, hơn nữa bọn họ cũng rất có lòng tin vào thực lực của mình, có thể không muốn người ngoài tham gia, hoặc là còn có thể đang thăm dò chúng ta.”
“Lão đại, ta hiểu rồi, bước kế tiếp chúng ta nên làm cái gì?”
Ed nhìn Salvin ra vẻ “cần phải hỏi nữa sao”.
“Đương nhiên, chúng ta nên chú ý tới hợp tác với lãnh chúa Phương Hằng và Minh Nguyệt điện hạ.”
Vừa nói, Ed vừa nhìn về phía một thuộc hạ báo cáo tin tức khác, hỏi: “Phia bên lãnh chúa Phương Hằng bây giờ có động tĩnh gì không?”
“À, có, ngoài việc làm sáng tỏ với công chúng, Vùng đất ôn dịch còn mời các lãnh chúa lớn của thành phố Điểu Sư đến Vùng đất ôn dịch để tham quan hoàn thành tháp Pháp sư, nghe nói rằng chiều nay Tháp u hồn sẽ hoàn thành việc xây dựng trước hạn, hội trưởng công hội Pháp sư Randolph sẽ đích thân đến thực hiện công việc nghiệm thu.”
“Được, chúng ta cũng cùng đi xem một chút, nhớ chuẩn bị lễ vật.”
...
Vùng đất ôn dịch.
Phương Hằng đứng trước thần thụ Abe Chie.
Tựa hồ cảm giác được Phương Hằng mang Hắc thạch tới, một niềm hân hoan từ thần thụ Abe Chie truyền đến.
“Ừm, là chuẩn bị cho ngươi đấy.”
“Xùy xùy xùy...”
Rễ cây vươn ra khỏi mặt đất, quấn chặt lấy Hắc thạch và kéo nó xuống đất.
“Vù vù...”
Thần thụ tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Xung quanh thần thụ có những chấm sáng màu xanh lục, cả Thần thụ thụ tỏa ra sức sống mãnh liệt.
Phương Hằng cảm thấy rằng một phần mệt mỏi trên cơ thể cũng đã được loại bỏ.
Thân cây lại một lần nữa sinh sôi nảy nở, cành và lá hợp thành một mái vòm sẽ nhanh chóng bung ra phía bên ngoài.
Một dòng nhắc nhở trò chơi xuất hiện trên võng mạc của Phương Hằng.
‘Nhắc nhở: thần thụ Abe Chie đã hấp thụ một lượng lớn năng lượng đặc biệt và hiện đang bước vào trạng thái phát triển nhanh chóng’.
Trong nháy mắt, toàn bộ khu vực được bao phủ bởi dây leo lan rộng ra với tốc độ nhanh chóng!
Bên ngoài Vùng đất ôn dịch.
Thương hội do Mã Hiểu Uyển lãnh đạo đang xuất phát hướng tới Vùng đất ôn dịch.
Đồng hành cùng họ là các đại lãnh chúa từ Đế Quốc và Randolph, phó hội trưởng Hiệp hội pháp sư.
Cả đoàn đã có hơn vài trăm người.
Tâm trạng của các lãnh chúa đều rất tốt, trên đường đi họ đang rỉ tai nhau về Tháp u hồn sắp hoàn thành việc xây dựng.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, tin tức về việc Vùng đất ôn dịch đánh bại quân đoàn xâm lược Man tộc đã lan truyền khắp toàn bộ Đế Quốc, ngay cả thần thụ ở Vùng đất ôn dịch cũng được lan truyền như một vị thần.
Người ta nói rằng Vùng đất ôn dịch đã dựa vào sức mạnh của thần thụ để đánh bại đội quân Man tộc.
Thụy Nghê là một vị khách đi cùng, hắn còn có một thân phận bí ẩn khác.
Người đứng đầu cơ quan tình báo hoàng gia của Đế Quốc đặt tại thành Haney.
Sớm hôm nay, hoàng thất muốn có các tài liệu liên quan tới Vùng đất ôn dịch.
Nhưng thông tin hắn có thể cung cấp được lại cực kỳ ít ỏi.
Hoàng thất rất không hài lòng với điều này và ra lệnh cho hắn tăng cường điều tra ngay lập tức.
Thụy Nghê cảm thấy oan ức.
Thành thật mà nói, Vùng đất ôn dịch từ lúc bắt đầu chỉ là một ngôi làng nhỏ đến hiện tại tổng cộng chỉ mới hai ngày!
Ai có thể nghĩ rằng nó sẽ trở thành như thế này chỉ trong vòng hai ngày?
Không phải Thụy Nghê chưa từng cho người bí mật đến điều tra, nhưng những người trước đây hắn phái đi điều tra chỉ cần họ ở gần khu rừng đều sẽ bị dây leo từ trong rừng cảnh báo tấn công.
Toàn bộ Vùng đất ôn dịch giống như một cái thùng sắt căn bản không thể tiếp cận được.
Bất lực, Thụy Nghê chỉ có thể lấy được một lượng nhỏ thông tin từ công ty thương mại Tứ Hải và các lãnh chúa lớn hợp tác với Vùng đất ôn dịch bằng cách nói bóng gió.
Lần này, hắn đã tốn rất nhiều công sức để có thể tháp tùng một vị lãnh chúa vào Vùng đất ôn dịch để tham quan.