“Cái rắm đánh cắp nó! Nó được tạo ra bởi Vùng đất ôn dịch của bọn ta, ngươi thì biết cái quái gì!”
Sandy lấy lại tờ giấy từ tay người chủ gian hàng: “Không hiểu thì nói không hiểu. Đừng làm phí thời gian của ta, vẫn cho rằng ngươi giỏi lắm, đồ rác rưởi.”
Khuôn mặt của người chủ gian hàng lúc xanh lúc trắng.
Hắn tiến lên hai bước, kéo Sandy lại: “Ngươi đừng đi, nói rõ ràng cho ta biết, thứ này từ đâu tới...”
“Buông tay!”
Đôi mắt sắc bén của Phương Hằng quét qua người chủ gian hàng, nhẹ nhàng hét lên.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, người chủ gian hàng cảm thấy như rơi vào động băng, máu khắp người như đông cứng lại, không nói được lời nào.
“Sandy, đi thôi.”
Phương Hằng rời mắt khỏi người chủ gian hàng.
Khi hai người Phương Hằng đi rồi, người chủ gian hàng hít một hơi thật sâu như người sắp chết đuối được cứu, thở hồng hộc, hơi lạnh đóng băng trên người bắt đầu từ từ tan đi.
Vừa mới là chuyện gì vậy?
Trong ánh mắt của hắn có một tia kinh hoàng.
Phương Hằng và Sandy tiếp tục đi về phía trước.
Theo quan điểm của Phương Hằng, người chủ gian hàng chỉ là một người bình thường có tinh thần lực mạnh hơn một chút.
Không khó để hắn kiểm soát sự ngưng tụ máu của một người bình thường ở cự ly gần.
Suốt quãng đường đi tới viện nghiên cứu giả kim thuật Hoàng gia, Phương Hằng để ý thấy nhiều gian hàng trưng bày các hợp chất giả kim có thể giải phóng tinh thần lực.
Chúng khác nhau về kích thước, hình dạng và màu sắc, cách giải phóng tinh thần lực của chúng cũng rất khác nhau.
Trong lòng Phương Hằng nảy ra một ý tưởng.
Chẳng lẽ hoàng gia muốn phục chế viên hắc thạch đó sao?
“Chậc chậc, còn nói ta không hiểu? Trên đời này còn có chuyện ta không hiểu sao?”
Sandy có một tính khí rất xấu, chửi rủa suốt cả đoạn đường.
“Phương Hằng, vừa rồi nếu như ta không nghe lời ngươi, đem đại cục đặt lên hàng đầu, thay đổi tâm trạng của mình, ta sớm đã phá hỏng công việc làm ăn của hắn.”
“Khụ khụ, ta biết, nể mặt ta, nhịn đi, chờ chút ta giúp ngươi đòi lại gấp trăm nghìn lần.”
Phương Hằng không ngừng ho nhẹ, khuyên Sandy bình tĩnh.
Lần này họ tới đây còn có việc quan trọng hơn cần xử lý, không cần thiết phải gây phiền phức quá lớn thu hút sự chú ý.
Trong khi nói chuyện, hai người đến lối vào viện nghiên cứu.
Hai thị vệ kiểm tra thư mời của Phương Hằng, thuận lợi đi qua.
Tiến vào tòa lầu, đến tầng đại sảnh của viện nghiên cứu, Phương Hằng nhìn xung quanh.
Ánh mắt của hắn nhanh chóng dừng lại trên người một thanh niên trẻ nào đó trên ghế sô pha phía bên phải đại sảnh.
Ed ngồi trên ghế sô pha nhìn thấy Phương Hằng, trong mắt cũng lộ ra vẻ hả hê, vui sướng.
“Lãnh chúa Phương Hằng, trùng hợp vậy sao? Ngài cũng ở đây à?”
Ed mỉm cười đứng dậy đón tiếp.
Tất cả sự trùng hợp đều là dụng tâm tính toán.
Lần này nghĩ cách để vào được hội thảo hắn thực sự tốn không ít sức lực.
Hết cách, mấy tên tự cao tự đại bên Liên Bang trung tâm sẽ không tiết lộ thông tin hợp tác, động thái bên phía Minh Nguyệt điện hạ hắn cũng không thăm dò được.
Công hội game Prella muốn đến gần nhiệm vụ chỉ có thể dựa vào bản thân tự nghĩ cách.
Trước kia khi ở Vùng đất ôn dịch nghe nói Phương Hằng có hứng thú với hội thảo luyện kim hoàng gia, vậy là Ed liền lập tức tìm cách có được thư mời, vẫn luôn ở đây đợi Phương Hằng tới.
Phương Hằng gật đầu với Ed, nhỏ giọng nói với Sandy: “Ta đi ứng phó hắn, ngươi nghĩ cách tìm chìa khóa bí mật.”
“Được, ám hiệu vị trí của chìa khóa bí mật có lẽ có thể tìm thấy ở thư viện tầng 3, ta phải đi tra một vài tư liệu, đúng rồi, còn phải nghĩ cách làm rõ nhân vật nguyên hình của bức tượng điêu khắc ngoài cửa là ai.”
Sandy giải thích, cùng Phương Hằng tiến về phía trước Ed.
Ed cười nói: “Lãnh chúa Phương Hằng, trùng hợp vậy, chúng ta vừa hay ở đây làm chút chuyện, cùng đồng hành được không?”
“Ừm.”
Phương Hằng gật đầu, cũng không vạch trần Ed.
Mọi người đều là người chơi, chút tâm tư này của Ed vừa nhìn đã nhìn ra được.
Ed tiến đến gần, nói nhỏ bên tai Phương Hằng: “Lãnh chúa Phương Hằng, có lẽ ngài cũng nghe nói rồi, người của học hội luyện kim vẫn luôn rất kiêu ngạo, lát nữa đừng gây sự với bọn họ, đừng để ý họ là được.”
“Ừm, được.”
Phương Hằng trả lời, đi đến quầy lễ tân.
“Khu vực tầng 3 không tiếp đãi nhân viên không phải người của học hội luyện kim.”
Nghe thấy Phương Hằng muốn lên tầng 3 mượn sách, nhân viên Tân Khải Văn của học hội luyện kim lộ ra vẻ lạnh lùng.
Phương Hằng nhíu mày, đem thẻ mời mà huân tước Brunt đưa cho để lên bàn rồi đẩy ra, trầm giọng nói: “Bọn ta là do huân tước Brunt giới thiệu đến.”
“Huân tước? Ta còn phải quen hắn sao?” Tân Khải Văn khinh thường: “Sách của luyện kim học cung cấp phục vụ bên ngoài mượn, một tiếng 1 vạn Buni Đế Quốc.’
1 vạn!?
Sandy lập tức la lớn: “Các ngươi ăn cướp à!”
Tân Khải Văn có chút không kiên nhẫn, cũng lười tranh cãi, hất tay, lạnh lùng đáp: “Không ai ép ngươi, tri thức là vô giá.”
“Ngươi......”
Sandy đã sắp bùng nổ, bị Phương Hằng ngăn lại.
“Lãnh chúa Phương Hằng, bọn ta có thể giúp.”
Ed ý thức được thời cơ cho mình biểu hiện đến rồi!
Để có được thư mời phải tốn 5 vạn, cũng không để ý lại tốn thêm 1, 2 vạn nữa.
Phải biết thu nhập một tháng của công hội game Prella bình quân vào khoảng 4 vạn.
Tuy đắt, nhưng nếu có thể nhân cơ hội này tăng độ hảo cảm với Phương Hằng thì hời lớn rồi!