Phương Hằng thu lại dây chuyền phát khí tức tử giới, đưa tay dìu Đường Minh Nguyệt đứng dậy.
“Phù.....”
Cả đường chạy trốn, Đường Minh nguyệt cũng bị khí tức tử giới che lấp tầm nhìn, thở phì phò, hỏi: “Đây là đâu?”
Phương Hằng kéo tay Đường Minh Nguyệt đi về phía phòng khách: “Viện nghiên cứu luyện kim hoàng thất, học hội luyện kim.’
“Hả?”
Đường Minh Nguyệt thấy kỳ lạ tại sao không trực tiếp đưa nàng thoát khỏi hoàng thành.
“Huyết tộc không thể ở lại thế giới thí luyện quá lâu, thủ vệ khu vực ngoại thành Đế Quốc cũng không hề ít, bây giờ cưỡng ép chạy đi quá nguy hiểm, ngoài ra chúng ta vẫn còn một vài việc khác cần làm ở đây.”
“Hử? Việc lớn? Lại nghĩ cách kiếm tiền sao?”
Đường Minh nguyệt lập tức sáng mắt, lập tức gật đầu đồng ý, thuận tay lấy một mặt lạ từ balo đeo lên, đi theo Phương Hằng cùng vào một phòng khách bên cạnh.
Phương Hằng dẫn Đường Minh Nguyệt cùng nhau trở về phòng, rồi kể cho Sandy nghe về chiếc chìa khóa bí mật, cái mà Sandy đã lấy được trong cuốn sách đánh cắp từ bảo khố hoàng thất, đồng thời lần theo dấu vết đến tận đây, còn kể đại khái chuyện phát hiện ra ma pháp trận bí mật ở tầng thứ tám.
Chìa khóa bí mật được giấu trong cuốn sách, ma pháp trận bí mật của hội học thuật luyện kim, có thể là kho báu mà thánh giả để lại...
Từng câu từng chữ của Phương Hằng đều khiến trái tim Đường Minh Nguyệt giật mạnh.
Đường Minh Nguyệt đột nhiên phấn chấn trở lại, sự chán nản trước đó liền bị cuốn đi như chưa từng có, nàng cảm thấy mình lại có hy vọng lớn lao về cuộc sống.
“Phương Hằng, ngươi thật lợi hại! Ngươi chính là cứu tinh của ta đó! Còn chờ gì nữa, mau chóng đến tầng tám thôi.”
Đều có bảo bối của tầng tám, còn trốn cái quái gì?
Chỉ cần lấy được bảo vật do thánh giả để lại, những thứ khác đều quan trọng sao?
“Không vội, Sandy còn đang bổ sung hoàn thành ma pháp trận, chúng ta đừng quấy rầy...”
Phương Hằng vừa dứt lời, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
“Cốc cốc cốc…”
Giọng nói vội vã của Ed từ ngoài cửa truyền vào,
“Lãnh chúa Phương Hằng, ngài có ở đó không? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
Đường Minh Nguyệt lập tức tỏ ra cảnh giác, dùng ánh mắt dò hỏi Phương Hằng.
“Là Ed, hắn không biết thân phận của chúng ta.”
Đường Minh Nguyệt hiểu ý ngay, liền hỏi: “Ý ngươi là có thể lợi dụng hắn?”
“Khụ khụ.”
Phương Hằng ho nhẹ một tiếng, chạy tới mở cửa, đồng thời sửa lại: “Không phải là lợi dụng, mà là hợp tác.”
Ngoài cửa, Ed vẫn còn hơi mù mờ.
Hắn vừa mới offline nhờ vả bạn bè các kiểu nghe ngóng các manh mối có liên quan đến thánh giả, liền sau đó có người chạy tới nói cho hắn biết, có kẻ xâm nhập Hoàng thành Đế Quốc!
Ed sau khi nghe tin tức, gần như ngay lập tức có một trực giác.
Chắc không phải là chuyện này có liên quan đến lãnh chúa Phương Hằng đó chứ?
Không đâu!
Sao có thể như thế được chứ.
Bọn họ rõ ràng là làm việc ở bên trong hội học thuật luyện kim, căn bản không có thời gian đăng nhập song song để mà làm việc khác.
Thế nên Ed chạy đến gõ cửa, chuẩn bị sẵn sàng nói cho Phương Hằng biết về chuyện này.
Nếu như hoàng thành có một cuộc điều tra tìm kiếm nội bộ lớn, điều đó có thể gây ảnh hưởng đến hoạt động xâm nhập của bọn họ.
Cửa mở ra, Ed nhìn thấy Phương Hằng đứng ở trước cửa, lập tức hỏi: “Lãnh chúa Phương Hằng, trong nội thành vừa xảy ra vấn đề rồi,...”
Lời vẫn chưa nói xong, Ed từ khóe mắt liếc nhìn thấy người đứng bên cạnh Phương Hằng.
Mặc dù người đó đeo mặt nạ, nhưng mà dáng người và kiểu tóc hoàn toàn không thể che giấu được, Ed vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra liền.
“Minh, Minh Nguyệt điện hạ.”
Yết hầu Ed ực một cái, trong chốc lát cũng không nghĩ quá nhiều, vội vàng quỳ một gối xuống hành lễ.
“Đứng dậy nói chuyện.”
“Vâng, tạ ơn điện hạ.”
Ed ngẩng đầu ngước nhìn Đường Minh Nguyệt đang đeo mặt nạ, trong đầu hắn hiện lên cả đống dấu chấm hỏi.
Minh Nguyệt điện hạ đến khi nào vậy?
Tại sao người lại tới đây?
Còn phải đeo mặt nạ?
Dáng vẻ lén la lén lút, chắc không phải là…
Chẳng lẽ liên quan đến cuộc xâm lược nội thành hoàng thất vừa rồi?
Trên trán Ed toát ra đầy mồ hôi lạnh, nhất thời không dám suy diễn tiếp.
Phương Hằng đưa mắt nhìn về phía Ed, trầm giọng nói: “Minh Nguyệt điện hạ vừa rồi bị thích khách trong cung điện hoàng thất tập kích rồi bị bắt đi, hiện tại vẫn chưa rõ tông tích, vừa rồi ta và ngươi luôn ở bên cạnh nhau, hiểu chưa?”
Uy hiếp?
Ý gì vậy chứ?
Minh Nguyệt điện hạ chẳng phải đang lành lặn đứng ở đây sao?
Vậy nên vụ nội thành hoàng thất bị tập kích, thật sự có liên quan đến Phương Hằng?
Thông tin hắn nhận được quá nhiều, quá lộn xộn, quá phức tạp, Ed nghe đến ngây cả người, hắn không khỏi nghiêng đầu nhìn Đường Minh Nguyệt.
Đường Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Ed, ngươi nghe thấy những gì lãnh chúa Phương Hằng nói rồi chứ? Mọi thứ đều không liên quan gì đến ngươi, ngươi chỉ cần tuân theo mệnh lệnh mà hành sự là được.”
“Vâng! Đã rõ!”
Ed ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Xảy ra chuyện rồi!
Vậy cho nên vụ việc hoàng thất Đế Quốc bị xâm nhập gây xôn xao ồn ào bên trong Đế Quốc lúc nãy thật sự có liên quan đến Phương Hằng!
Hai người họ rốt cuộc đang định làm gì vậy!
Chẳng lẽ là...
Ed len lén nhìn về phía Đường Minh Nguyệt, tim hắn lại đập mạnh liên hồi.
Phản quốc?
Tự lập triều riêng!
Lật đổ hoàng thất Đế Quốc đang suy tàn, thành lập một triều đại mới!?