Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 166 - Chương 169: Một Người Cũng Không Để Lại.

Chương 169: Một người cũng không để lại.

Ánh mắt Đới Triết hiện lên vẻ hung ác.

Vì có thể đích thân chuyển máy chủ qua đây dẫn đội, lần này Đới Triết đánh cược mọi thứ!

Hắn dùng một trăm điểm tích phân Chủ Thần tích góp nhiều năm qua, mua Trọng Chú đan ở không gian Chủ Thần, áp chế cấp bậc nhân vật quay về cấp 1 một lần nữa.

Cưỡng ép thỏa mãn điều kiện chuyển máy chủ!

Nhưng làm như vậy sẽ có debuff rất lớn!

Ngoài cấp bậc vật bị cưỡng ép đẩy tới level 1, thì toàn bộ kỹ năng hắn học được thông qua sách kỹ năng sẽ bị quên đi!

Tương đương với hắn xóa toàn bộ cấp bậc của nhân vật trong thời gian vài năm này trong trò chơi về không!

Đới Triết cho rằng những việc này đều đáng giá.

Chỉ cần có thể lấy được phương án cường hóa thiên phú cấp S!

Nếu tất cả thuận lợi, hắn còn có thể vơ vét không một nhà tù của máy chủ thứ tám!

“Nhìn thấy rồi! Nhà tù!”

Chú ý tới một góc nhà tù lộ ra phía trước, Đới Triết lộ vẻ phấn chấn.

Nhà tù còn lớn hơn gấp mấy lần so với trong tưởng tượng của hắn!

“Đi, chúng ta đi qua xem thử.”

Đới Triết dẫn một đám người chơi tới gần nhà tù.

“Tổ trưởng, ngươi nhìn bên đó, ở đó còn có tháp canh.”

Lại nhiều tháp canh như vậy?

Đới Triết cũng bị kinh ngạc.

Một loạt hơn mười mấy tòa tháp canh được dựng liên tục xung quanh hàng rào thép gai của nhà tù.

Rất rõ ràng, ngoài hai tòa tháp canh trong góc ra, phần lớn tháp canh còn lại đều là kết cấu bằng chất liệu gỗ.

Chúng nó đều do người chơi dựng nên.

“Giám đốc Tần thật sự bỏ vốn gốc!”

Đới Triết hung tợn nói xong, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam.

Nếu lần này có thể cùng thu quả cầu phong ấn và nhà tù về tay, vậy thì xem như không thiệt.

Dù sao nhân vật trò chơi ở khu năm của hắn cũng chưa học được bao nhiêu sách kĩ năng.

Đới Triết ngửa đầu nhìn về tháp canh.

Người phía trên trông coi lại là NPC?

Binh lính của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám nhìn thấy người xâm nhập, lập tức phất tay ra hiệu, ngăn cản nhân viên khả nghi tiếp tục tới gần.

“Cảnh cáo, nơi này là lãnh địa tư nhân, xin đừng tới gần.”

Đới Triết âm thầm hoài nghi, hắn tiến lên từng bước, cách tháp canh một khoảng thì dừng lại.

“Ta là tổ trưởng tổ 7 của công ty Hoàng Minh, người phụ trách của nhà tù các ngươi là ai? Gọi hắn ra nói chuyện với ta, ta có chuyện quan trọng thương lượng với hắn.”

Lính đánh thuê tinh anh của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám nhìn người phía dưới.

“Đứng ở đây, đừng cử động, ta đi liên hệ.”

Qua vài phút, lính đánh thuê kia lại ló đầu ra từ trong tháp canh, hô to với bên ngoài.

“Nói ra mục đích đến của ngươi.”

Đới Triết híp mắt, tiếp tục hô to với lính đánh thuê.

“Người phụ trách của các ngươi là ai? Phương Hằng ở bên trong phải không? Gọi tất cả bọn họ ra gặp ta, ta đại biểu của công ty Hoàng Minh mà tới!”

Lính đánh thuê vẫn không bị lay động, lặp lại lạnh như băng: “Nói ra mục đích đến của ngươi.”

“Được!”

Đới Triết bất đắc dĩ, hắn cầm thư bổ nhiệm của công ty trò chơi Hoàng Minh mà Lý Như ký tên và ý kiến phúc đáp của ban giám đốc trong tay, giơ lên cao.

“Ta nhận được ủy nhiệm của công ty, qua đây tiếp quản nhà tù, đây là thư bổ nhiệm công ty và ý kiến phúc đáp của ban giám đốc, nhanh chóng gọi người phụ trách của các ngươi ra! Nếu không tự gánh lấy hậu quả!”

Nghe thấy như thế, một cái đầu mập mạp ló ra từ trong tháp canh.

“Đánh rắm! Tiếp nhận nhà tù con mẹ nó! Ngươi lấy đâu ra mặt mũi này vậy? Sao ông đây không biết nhà tù này là của công ty ngươi?”

“Ngươi là ai?”

Liêu Bộ Phàm giơ súng lục trong tay: “Ông chủ ở đây chỉ có một mình Phương Hằng, đừng nói nhảm với ông đây, nhanh chóng cút đi!”

Phương Hằng?!

Quả nhiên hắn ở trong này!

Đới Triết nắm chặt nắm tay, tiếp tục hô to về phương hướng tháp canh.

“Ta chỉ biết Phương Hằng hắn trốn ở chỗ này! Hắn tạo thành tổn thất rất lớn đối với công ty, cho rằng từ chức thì có thể giải quyết sao? Gọi hắn lăn ra đây! Ta có lời muốn nói với hắn!”

“Ngươi không phải người của công ty Hoàng Minh, đừng can thiệp vào công việc nội bộ công ty bọn ta.”

“Cũng đừng có ý đồ bao che Phương Hằng, nếu không ngay cả ngươi cũng cùng....”

“Mẹ nó! Còn chưa cút? Còn uy hiếp đúng không?”

Trước kia Liêu Bộ Phàm nghe được Phương Hằng chịu đãi ngộ không hợp lý trong công ty Hoàng Minh từ vài người mới của công ty Hoàng Minh, đã sớm cực kỳ khó chịu với người của Hoàng Minh.

Nếu không có ông chủ Phương Hằng, sao hắn có thể vui vẻ trong trò chơi như vậy?

Mỗi ngày ăn ngon uống ngon?

Không chừng còn đang gặm rể cây ở chỗ nào cơ.

Tên kêu la dồn ép ầm ĩ trước mắt này khiến Liêu Bộ Phàm thấy phiền lòng.

“Không cút, vậy ông đây giúp ngươi!”

Liêu Bộ Phàm vung tay lên.

“Giết cho ta! Một người cũng đừng để lại!”

Đó là cái gì vậy?

Súng bắn tỉa!

Nhìn thấy họng súng đen lộ ra từ trên tháp canh, Đới Triết chợt nảy sinh cảm giác vô cùng bất an từ sâu trong lòng.

“Pằng! Pằng pằng!”

Chưa kịp nói nửa lời, trước mắt Đới Triết đã tối sầm lại.

Vài tiếng súng vừa vang lên, Đới Triết và mấy người chơi còn lại đang chạy tới từ đằng xa đều đồng loạt bị bắn vỡ sọ.

“Hừ! Thứ rác rưởi! Tưởng mình là ai chứ? Ta mà nhìn thấy ngươi lần nào thì sẽ giết ngươi lần đó!”

Liêu Bộ Phàm tỏ ra khinh thường mà nhổ mấy bãi nước miếng ra ngoài.

Từ sau khi nơi ẩn núp vừa tuyển dụng nhóm người Lưu Nghị vào, Liêu Bộ Phàm tạm thời trở thành quản lý an toàn và quản lý hậu cần của nhà tù.

Hắn đã thực hiện chiến lược chống kẻ địch tại nhà tù do Phương Hằng đưa ra một cách trung thành.

Hễ người canh nhà tù gặp kẻ có ý thù địch, một khi đã đánh, thì phải cố gắng giết chết hết toàn bộ bọn họ, không bỏ sót một ai để chấm dứt hậu họa về sau.

“Có một chút thực lực như thế mà cũng dám tới tấn công ầm ĩ, đúng thật là khâm phục dũng khí của bọn họ.”

Nhìn xác của những người chơi bị bắn nát đầu ở bên ngoài, Liêu Bộ Phàm bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường.

Nhìn NPC cấp cao ở bên cạnh, hắn lại cảm thấy ngưỡng mộ.

Lúc nào cũng có thể dùng súng bắn tỉa thì tốt quá...

...

Bình Luận (0)
Comment