Đây chẳng phải là đánh quái à!
Hơn nữa còn là treo máy đánh quái!
Như vậy cũng sướng quá đi mất...
Sau khi tiến vào game trung cấp, càng về sau càng khó thăng cấp, người chơi bình thường thăng cấp hậu kì thường phải tốn một năm rưỡi.
Hết lần này tới lần khác hoàn toàn không nhìn thấy loại gian khổ này trên người Phương Hằng.
Đại lão kéo ta đi!
Đường Minh Nguyệt đến cạnh Phương Hằng, ho nhẹ một tiếng, mặt dày mày dạn, nhỏ giọng nói: “Khụ khụ, Phương Hằng, tinh thạch dị hóa còn nhiều nha, ta còn thiếu điểm thăng cấp, cho giá ưu đãi để ta bỏ tiền mua được không?”
Sau khi tiến vào game trung cấp, ngoại trừ thu hoạch từ đoàn đội ra, đa số tình huống, tinh thạch dị hóa đều phát nổ sau khi cởi bỏ ràng buộc, không thể giao dịch được.
“Không cần, ta có nhiều, cho ngươi một chút vẫn có.”
Phương Hằng đáp một tiếng.
Đối với đồng bạn hợp tác có thể tín nhiệm, Phương Hằng luôn rất hào phóng.
Ám Xà có thể rơi ra tinh thạch dị hóa cấp 1 và cấp 2.
Dù sao tinh thạch dị hóa cấp 1 hắn trước mắt cũng không cần đến, một khi rời khỏi đoàn đội sau này cũng không thể giao dịch tinh thạch dị hóa cấp 1, vậy nên hắn rất thẳng thắn giao dịch 2000 viên tinh thạch dị hóa cấp 1.
‘Nhắc nhở: Ngươi nhận được tinh thạch dị hóa cấp 1 x2000 từ đoàn đội.”
Hai ngàn!
Nhiều như vậy!
Đường Minh Nguyệt thấy Phương Hằng không nói hai lời liền trực tiếp giao dịch 2000 tinh thạch, hai con mắt lập tức muốn rớt ra.
Phát tài rồi!
Đường Minh Nguyệt bỗng nhiên có một loại cảm giác một đêm giàu xổi.
Nàng không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Phương Hằng.
Nếu không phải trong khoảng thời gian này ở chung, Đường Minh Nguyệt vô cùng hiểu rõ tính cách của Phương Hằng, nàng liền cảm thấy Phương Hằng có phải có ý đồ khác với nàng hay không.
Lần này thiếu nợ ân tình lớn rồi...
Đệt!
Nếu có ý đồ đã tốt!
Phương Hằng thấy sắc mặt Đường Minh Nguyệt khác thường, hỏi; “Không đủ?”
Nói xong Phương Hằng lại chuẩn bị giao dịch thêm 2000.
‘Đủ rồi đủ rồi, cảm ơn ông chủ! Ông chủ hào phóng!”
Đường Minh Nguyệt lấy lại tinh thần lộ vẻ mặt vui mừng, trên thân mấy vệt sáng trắng hiện lên, đảo mắt liền liên tục tăng lên cấp 3.
n tình cái gì, dù sao cũng thiếu nhiều liền không lo nữa.
Đế Quốc thủ đô Altamai.
Sau khi Đường Mạch gặp mặt Đế Quốc quân chủ Salvador rời đi từ hoàng thất, lập tức mang theo đoàn hộ vệ vội vàng chạy về phân hội đoàn lính đánh thuê Thiên Lê tìm kiếm hai người Vi Thao.
“Nói ta biết, đến cùng xảy ra chuyện gì, Minh Nguyệt mất tích có liên quan đến các ngươi hay không!’
Hai người Vi Thao và Milhoch nhìn nhau một chút, lập tức cảm thấy trong lòng ủy khuất.
Khá lắm, hiện tại cũng đến chất vấn bọn hắn rồi?
Bọn hắn cũng muốn biết tột cùng xảy ra chuyện gì.
Vốn dĩ, hai người Vi Thao và Milhoch hợp lại chạy đến tìm Đường Mạch, nghĩ biện pháp giải cứu Đường Minh Nguyệt bị quân chủ Đế Quốc giam lỏng.
Tuyệt đối không nghĩ tới Phương Hằng lại dũng cảm như vậy, trực tiếp chạy tới hoàng thành mang Đường Minh Nguyệt ra ngoài làm nhiệm vụ.
Như vậy ai mà chịu được?
Thế là hai người thương lượng một chút, dứt khoát giả vờ không biết, trước tiên theo Đường Mạch trở về chủ thành xem tình hình rồi lại nói.
Ai nghĩ được, nửa đường trở về, bọn hắn lại nhận được nhắc nhở trò chơi Phương Hằng kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến Hoàng Lăng.
Hoàng Lăng? Đó là cái quỷ gì?
Hai người Vi Thao và Milhoch nhất thời không thể hiểu thấu được.
Không có cách nào, hai người Vi Thao sau khi trở về Aaltamai liền tìm thủ hạ hỏi thăm tình hình của Phương Hằng, nghĩ thầm chỉ cần tìm được Phương Hằng liền biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng ngoài ý muốn lại tới.
Người chơi khác cũng không biết Phương Hằng và Đường Minh Nguyệt đang làm cái gì, chỉ biết là Phương Hằng lại dẫn Đường Minh Nguyệt cùng nhau chạy đến Hoàng Lăng của Đế Quốc.
Đi thì đi, ngay cả một chút tin tức cũng không cho bọn hắn!
Vi Thao hoàn toàn bị Phương Hằng và Đường Minh Nguyệt làm cho hoàn toàn ngốc luôn rồi.
Khá lắm, từ khi tiến vào trò chơi hai người Phương Hằng và Đường Minh Nguyệt liền bắt đầu trong sáng ngoài tối phá game, không chút để ý nhiệm vụ chính, muốn làm cái gì liền làm cái đó.
Hiện tại làm sao bỗng nhiên lại cuốn gói ngay lập tức như vậy.
Mới vừa cứu Đường Minh Nguyệt từ hoàng thất ra nửa phút cũng không chịu nghỉ liền chạy đến Hoàng Lăng?
Như này là chịu phải kích thích gì à?
Vi Thao hoàn toàn rối rồi.
Hoàn toàn chính xác, nhiệm vụ chính tuyến có cái Hoàng Lăng này, nhưng cả hai làm sao lại liên quan đến nhau, hắn căn bản không thể làm rõ được.
Vi Thao cảm giác tóc của hắn đã hói một tầng rồi.
Đáng chết, hắn không có ở đây 10 tiếng rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Đường Mạch nhìn sắc mặt Vi Thao u ám không chắc chắn, nghiêm nghị chất vấn: “Vì sao bệ hạ nói cho ta ông chưa hề giam lỏng Minh Nguyệt, còn nói Minh Nguyệt mất tích là do Man tộc làm, hơn nữa khả năng còn liên quan đến lãnh chúa Phương Hằng? Các ngươi rốt cuộc đã gạt ta chuyện gì?”
“Ai.”
Vi Thao trong lòng yên lặng thở dài, biết giấu giếm không nổi nữa, thế là dứt khoát quyết định thẳng thắn mọi thứ.
“Đường Mạch điện hạ, kì thật là như vậy, Minh Nguyệt điện hạ bị hoàng thât giam lỏng, chúng ta...”
Đường Mạch nghe Vi Thao thuật lại, vẫn chăm chú nhìn vào mắt Vi Thao, dường như muốn nhìn thấy chút gì đó từ trong mắt hắn.
Dựa theo Vi Thao nói, Đường Minh Nguyệt chính xác là đã bị hoàng thất giam lỏng, nhưng là bị Phương Hằng bắt mang đi trước
.