“Bọn ta rất ổn, bên trong hoàng lăng còn có phát hiện lớn, rời khỏi nơi này trước, vừa đi vừa nói.”
Đang nói chuyện, đám Licker và thể Tyrant dung hợp phía sau Phương Hằng cũng cùng rút khỏi khu vực trung tâm bên trong hoàng lăn.
“Ừm, được.”
Vĩ Luân nhanh chóng điều khiển cửa lớn luyện kim màu bạc đóng lại, lại lập tức nhanh bước dẫn đám người đi về phía lối ra.
Cánh cửa bằng đồng đen ở phía lối ra được mở ra, phía trước là một đường hầm sâu thẳng tắp về phía trước.
Vĩ Luân dẫn đầu rời đi, tiên phong ở phía trước.
Đám người Phương Hằng đi theo phía sau Vĩ Luân, kể lại cho Vĩ Luân nghe chuyện xảy ra ở quan tài ở trung tâm hoàng lăng.
Vĩ Luân sau khi biết được đám người Phương Hằng đã phát hiện tự truyện mà Andraste để lại sắc mặt không khỏi lộ ra vẻ kì lạ.
“Tự truyện? Còn có phong ấn của huyết mạch Hoàng thất Đế Quốc?”
Vĩ Luân không khỏi quay đầu nhìn Đường Minh Nguyệt một cái.
Hắn lúc này mới biết, thì ra Đường Minh Nguyệt lại có huyết mạch Hoàng thất Đế Quốc.
“Ừm, vô cùng chắc chắn.”
Phương Hằng dùng ánh mắt ra hiệu cho Sandy một chút, Sandy đưa tự truyện của Andraste cho Vĩ Luân xem một cách rất không lỡ.
“Quả thực…”
Vĩ Luân còn chưa kịp mở tự truyện ra đọc nội dung cụ thể trên đó, chỉ nhìn thấy cuốn sách xong đã tin tưởng bảy tám phần.
Nghe Phương Hằng kể lại những tin tức thu hoạch được từ trong tự truyện của Andraste, không khỏi chìm vào trầm tư.
Trong lòng Phương Hằng suy nghĩ làm thế nào mới có thể kéo Vĩ Luân vào trận doanh phe mình.
Cùng là truyền thừa Thánh giả, có thể đoán được là một chiến đấu lực mạnh mẽ.
“Vi Luân, ma vật bên trong hoàng lăng đã bị bọn ta xử lý sạch sẽ rồi, ngươi cũng không nhất thiết tiếp tục ở lại nơi này, chúng ra đề là truyền thừa Thánh giả, trước mắt khu vực tà ma vực sâu bị phong ấn đã có một chút đầu mối, tiếp sau đây bọn ta rất cần sự giúp đỡ của ngươi.”
“Ừm.”
Vi Luân gật đầu, đã hiểu ý của Phương Hằng.
Hắn đưa trả lại tự truyện của Andraste cho Sandy, thấp giọng nói: “Đơi sau khi ta xác nhận bên trong hoàng lăng an toàn ta sẽ suy nghĩ, Sydney rất nhanh sẽ trở lại, ta đưa các ngươi rời khỏi nơi này trước.”
Phương Hằng biết không thể ép quá gấp gáp, chỉ có thể nói: “Được thôi, ta là lãnh chúa Phương Hằng của vùng đất Ôn Dịch, có thể đến tìm bọn ta bất cứ lúc nào.”
Trong lúc nói chuyện, đám người đã đi đến đoạn cuối của đường hầm.
Phía trước lại một lần nữa bị một cánh cửa lớn bằng đồng đen chắn ngang đường.
“Cẩn thận một chút, đứng ở phía sau ta.”
Vĩ Luân nói rồi một mình đi lên phía trước, giơ hai tay ấn lên cánh cửa lớn màu đồng đen.
Tinh thần lực kích hoạt, ma pháp trận luyện kim trên cánh cửa đá lớn đồng đen vận chuyển.
“Rắc rắc rắc…”
Cánh cửa lớn đồng đen từ từ dịch chuyển về phía bên phải.
Phía sau cửa lớn là một đại sảnh quen thuộc.
Chính là nơi mà lúc trước bọn họ giao chiến với Sydney.
Phương Hằng nhìn về phía bên trong đại sảnh, lúc này bên trong đại sảnh không một bóng người.
Điều kì lạ là, ma pháp trận luyện kim ở trung tâm đại sảnh lại vẫn ở trạng thái dịch chuyển, không ngừng tỏa ra ánh sáng màu xanh.
“Phiền phức rồi.”
Nhìn thấy ma pháp trận luyện kim dịch chuyển, sắc mặt Vĩ Luân khẽ thay đổi, vội vàng tiến vào đại sảnh, đi lên trước, lập tức ấn hai tay lên trên ma pháp trận.
Đám người thấy biểu cảm không có gì đó sai sai này của Vĩ Luân, lần lượt nhanh bước đi lên trước, đứng ở xung quanh Vĩ Luân.
Sandy không khỏi hỏi: “Làm sao thế?”
“Không hay! Nhanh, rời khỏi nơi này!”
Phương Hằng thấy vậy cau mày lại, vội vàng nói: “Đi trước!”
Nhanh chóng men theo đường hầm lúc đến để rời đi, tiến vào khu vực bậc thang vực sâu quen thuộc.
Phương Hằng đi ở vị trí phía trước đội ngũ, xuyên qua mặt phẳng lồi lên, bắt đầu men theo trụ đá xây dựng hang động chạy trốn.
Đường Minh Nguyệt hỏi: “Vĩ Luân tiên sinh, tại sao lại gấp rút như vậy? Ma trận pháp vừa rồi kia là cái gì?”
“Hoàng lăng mà Sydney từ trước đến nay bảo vệ, thời gian hắn đến đây sớm hơn so với ta, hiểu về hoàng lăng hơn ta.”
“Rất lâu trước đó hắn từng nhắc với ta, trực tiếp điều khiển lực lượng của ‘hạt giống quỷ’ quá nguy hiểm, thần trí sẽ bị ‘hạt giống quỷ’ gặm nhấm, đến ngay cả tiên hoàng bệ hạ Andraste sáng lập lên cả Đế Quốc cũng không thể nào hoàn toàn né tránh, chịu phải phản phệ cực lớn.”
“Cho nên hắn vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào sử dụng gián tiếp lực lượng của ‘hạt giống quỷ’.”
Vi Luân nói rồi ngừng lại một chút, thấp giọng nói: “Ví dụ như nghĩ cách điều khiển những ‘hạt giống quỷ’ kia ảnh hưởng đến ma vật.”
Sandy không hiểu cho lắm, cau mày lại, nghi hoặc hỏi: “Ngươi là nói những Ám Xà kia?”
Trong lòng hắn nghĩ không phải chỉ là Ám Xà dị hóa sao, vừa rồi đều bị Phương Hằng giết chết nhiều như vậy rồi, cũng không đến nỗi căng thẳng hoảng loạn đến như thế.
“Không, không chỉ là Ám Xà.”
Sắc mặt của Vĩ Luân vô cùng khó coi.
Ở trong vực sâu vô tận này có sự tồn tại của sinh vật còn đáng sợ hơn vô số lần Ám Xà!
Phương Hằng nghe mấy người nói chuyện, lông mày khẽ cau lại, đang muốn hỏi gì đó, bỗng nhiên nghe thấy bên tai truyền đến tiếng vang cực lớn phát ra do vật gì đó ma sát với tường đá.
“Xùy xùy… xùy xùy…”
Âm thanh là từ bên dưới vực sâu truyền đến!
Đám người cũng nghe thấy tiếng vang, không khỏi cúi đầu nhìn về phía bên trái thềm đá ở bên dưới của vực sâu vô tận.
Thứ gì?