Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1708 - Chương 1710: Toàn Tri

Chương 1710: Toàn tri

Giải thích: Nhãn cầu của học giả Luyện kim truyền kì của Đế Quốc Sydney, nghe nói có được nó có thể khám phá được sức mạnh chân lý của Luyện kim.

Giải thích: Mất đi nguồn dinh dưỡng của sức mạnh, trước mắt dưới hoàn cảnh này thể nhãn cầu không thể bảo tồn thời gian dài, ước tính sẽ hoàn toàn hoại tử trong vòng ba tiếng, mời thử tìm cách thức bảo tồn thỏa đáng hơn để làm trì hoãn sự hoại tử hoặc lập tức sử dụng nhãn cầu này.

Giải thích: Sau khi nhãn cầu cấy ghép thành công, có lẽ có thể thu hoạch được kỹ năng thiên phú bị động cấp S - Con mắt toàn tri (luyện kim).

Giả thích: Cấy ghép nhãn cầu này có xác suất xuất hiện các loại trạng thái như phản phệ, bài trừ.

Giải thích: Cấy ghép nhãn cầu này cần có kỹ năng phụ trợ đặc biệt.

Giải thích: Nhãn cầu này cũng có thể sử dụng như vật phẩm tiêu hao, là một loại nguyên liệu cực kỳ hiếm có.

Tim can Phương Hằng đập mãnh liệt.

Kỹ năng thiên phú cấp S!

Tuy nói sau khi cấy ghép có xác suất gặp phải phản phệ, nhưng…

Nếu như thành công thu hoạch được một thiên phú cấp S nhất định không lỗ!

Phương Hằng tiện tay lấy một chiếc đĩa petri từ trong ba lô ra, đặt nhãn cầu vào bên trong đó, vặn nắp lại.

Lại nhìn lại, thời gian sinh tồn của nhãn cầu bỗng chốc lại tăng thêm một giờ nữa.

Cũng tạm rồi, thời gian sinh tồn tổng cộng bốn tiếng, có lẽ là đủ chống cự đến khi mình chạy thoát.

“Rắc rắc rắc rắc…”

Đang nghĩ, mí mắt Phương Hằng khẽ nheo lại.

Mặt băng dưới chân xuất hiện từng lỗ thủng lớn.

Những vết nứt khổng lồ men theo bên dưới của trùng thân mềm vực sâu nhanh chóng nứt ra bốn xung quanh!

“Phương Hằng!!”

Ngẩng đầu nhìn về phía không trung, đám người Wangenit sắp đến gần vị trí lối ra ở đỉnh của bậc thang đá.

Phương Hằng hít một hơi thật sâu, hai chân đứng vững trên mặt băng, lập tức vung ra nắm đấm đấm mạnh lên trên mặt băng!

“Rầm!!!”

Giống như cọng rơm cuối cùng đè bẹp lạc đà, cả mặt băng lung lay sắp sụp đổ bị nắm đấm của Phương Hằng làm cho nổ tung!

Phương Hằng cảm giác dưới chân mất đi trọng lượng, cơ thể thuận theo những mảnh băng vỡ cùng rơi xuống!

Cảm giác rơi tự do này kéo dài không quá nửa giây.

“Phù!!”

Tiếp sau đó, đến từ bên dưới vực sâu, một luồng gió mạnh thổi dữ dội trong nháy mắt bao trùm lấy cơ thể, cuốn lấy cả hắn xông vọt lên trên!

“Rầm! Rầm rầm!!”

Phương Hằng không khống chế cơ thể, cũng không thể nào khống chế được, không ngừng va chạm lên vách đá bốn xung quanh!

“Rầm!!”

Cơ thể giống như một quả bóng bàn không ngừng va chạm lên tường đá, hắn lại một lần nữa tiến vào trạng thái hôn mê hoa mắt chóng mặt.

‘Nhắc nhở: Ngươi chịu ảnh hưởng của khí lưu, tổn thương va chạm của ngươi -667, ngươi tiến vào trạng thái hôn mê 3.29 giây…’.

“Bịch! Bịch!! Bịch bịch bịch!”

Bên trên, Đường Minh Nguyệt được Vĩ Luân kéo bay lơ lửng lên trên, vẫn sốt ruột nhìn xuống bên dưới.

Nàng chú ý đến cơ thể của Phương Hằng không ngừng bị gió mạnh cuốn lấy đập vào tường, lại cũng không ngừng hướng lên, bỗng chốc hiểu ra hàm ý của mấy động tác tay vừa rồi của Phương Hằng.

Hiểu rồi.

Hắn muốn mượn lực lượng của gió nhanh chóng hướng lên trên thoát khỏi vụ nổ!

Dựa vào loại năng lực tự mình chữa lành quỷ dị kia.

Thật là…

Ý nghĩ điên cuồng!

E là cũng chỉ có một mình Phương Hằng có thể làm được.

“Chạy!”

Mặt băng ở dưới đất đã mất đi tác dụng, Vĩ Luân không thể không dừng việc bay lửng lơ, cùng Đường Minh Nguyệt tiếp tục men theo bậc thềm đá liều mạng chạy lên trên.

Đã còn cách lối vào của hang động không xa.

Wangenit đi nhanh hơn một chút dẫn theo Khâu Diệu Khang và Sandy nhanh chóng đi đến mặt sân bên ngoài lối ra.

“Phốc!”

Wangenit cũng không thể nào kiên trì được nữa, buông hai tay ra đồng thời cũng rút khỏi trạng thái ma hóa giai đoạn ba, phun ra từ trong miệng một ngụm máu xen lẫn những cục máu màu đen.

“Đại huynh đệ! Ngươi sao thế?”

Sandy thấy vậy nhanh chóng cùng Khâu Diệu Khang trở tay đỡ lấy Wangenit.

Wangenit nghiến chặt răng!

Cơn đau kịch liệt truyền đến từ trên người đã không thể nào khiến hắn tiếp tục nói ra được nửa chữ, tình trạng cơ thể nguy cấp đến cực độ, cơ thể cũng run rẩy đến mức có hơi không khống chế được.

Khâu Diệu Khang cau chặt mày lại, nâng cổ tay phải của Wangenit lên kiểm tra, lông mày cau chặt.

Trên cơ thể của Wangenit hiện đầy những vết nứt màu đen, cả cơ thể dường như sắp sụp đổ rồi.

Sandy nhìn về phía Khâu Diệu Khang, sốt ruột hỏi: “Tình hình hắn thế nào rồi?”

“Rất không ổn, sắp chết rồi.”

“Hả?”

Khâu Diệu Khang nói rồi lấy ra một viên thuốc màu trắng từ trong ba lô ra, sau đó mở miệng Wangenit ra đút vào cho hắn.

Đã uống thuốc, tình hình của Wangenit vẫn không có thấy chuyển biến tốt, từng giọt mồ hôi lớn không ngừng chảy xuống theo gò má của hắn.

“Ngươi vừa cho hắn uống gì thế?”

“Thứ tạm thời có thể giữ được mạng cho hắn, bây giờ hắn bị thương rất nghiêm trọng, cần lập tức đưa hắn về chữa trị, không thì không ai có thể cứu nổi nữa.”

Đang nói, Đường Minh Nguyệt và Vĩ Luân cùng men theo bậc thềm đá chạy đến chỗ lối vào.

Nhìn thấy tình hình của Wangenit gay go thế này, sắc mặt hai người nhất thời cũng trở nên nghiêm trọng.

“Rầm!! Rầm!!!”

Từ nơi đáy vực sâu truyền đến tiếng nổ vô cùng dữ dội.

Đám người bỗng nhiên rung lắc một chút.

Tiếp sau đó, dưới chân không ngừng truyền đến những rung động kịch liệt, từng mảng đá lớn liên tiếp rơi xuống từ trong không trung.

Bình Luận (0)
Comment