Đường Mạch lạnh lùng nói: “Ngươi đến làm gì?”
Trên mặt Đường Mạch không tỏ ra biểu cảm gì, bước chân lên muốn tiến về trước, “Vừa hay, ta cũng là đến tìm Minh Nguyệt, cùng đi.”
Tiêu Vân cản lại ở trước mặt Đường Mạch không nhường đường, thấp giọng nói: “Là nhiệm vụ khẩn cấp bệ hạ đích thân giao phó, điện hạ cùng đi e là không tiện.”
“Không tiện? Không tiện cái gì? Chuyện của Hoàng thất còn không đến lượt người ngoài như các ngươi khoa chân múa tay.”
Đường Mạch nhìn chằm chằm Tiêu Vân, “Dựa vào ngươi cũng muốn cản ta, còn không mau tránh ra!”
Nhìn thấy tình thế bỗng nhiên trở nên căng thẳng, Vi Thao và Milhauch ở phía sau đều đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Đang muốn có hành động gì đó, bỗng nhiên nhắc nhở của trò chơi hiện lên trên võng mạc của hai người.
‘Nhắc nhở: Đoàn đội người chơi kích sát thể sinh mệnh dị hóa trò chơi trung cấp - thể nhiễu sóng Sydney’.
‘Nhắc nhở: Nhiệm vụ thử luyện tuyến chính của đoàn đội người chơi - Truyền thừa của Tiên tổ Đế Quốc, đoàn đội người chơi thu hoạch ngoài định mức 26 tiếng thời gian thử luyện, chấm điểm thử luyện của đoàn đội người chơi tăng lên đáng kể’.
‘Nhắc nhở: Người chơi thu hoạch được chỉ dẫn thử luyện tuyến chính giai đoạn tiếp theo, mời căn cứ theo nhắc nhở của trò chơi đi đến địa điểm chỉ định kích hoạt nhiệm vụ giai đoạn tiếp theo’.
Nhìn thấy nhắc nhở của trò chơi, hai người Vi Thao và Milhauch chợt cảm thấy trái tim như sắp nhảy lên đến cổ họng rồi.
Được lắm, tình huống gì thế?!
Làm xong rồi?
Hai nhiệm vụ độ khó cấp SSS lại đồng thời được hai người Phương Hằng và Đường Minh Nguyệt làm xong xuôi rồi!
Đến ngay cả boss hệ nhiễu sóng cũng bị bọn họ giết rồi?
Milhauch nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Vi Thao, đều nhìn thấy vẻ chấn động và vui mừng ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Nếu đã như vậy, thì hình như không cần gấp rút xuống dưới nữa?
Bây giờ Phương Hằng đã hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ bây giờ có phải là yên tâm rút lui đợi bọn họ chạy ra thì tốt hơn?
Hai người đang suy tư tính toán, bỗng nhiên lại cảm giác được dưới chân truyền đến rung lắc nhẹ.
Hử?
Đây lại là tình huống gì?
Không những là hai người Vi Thao, những người khác cũng đều dần dần cảm nhận được rung lắc từ dưới chân truyền đến.
Không quá vài giây ngắn ngủi, biên độ của dao động càng lúc càng lớn, đến ngay cả các thị vệ cũng cảm thấy có gì không đúng lắm.
Vi Thao lập tức nhìn về phía binh sĩ trưởng bảo vệ lăng mộ kia, đanh giọng hỏi: “Tình huống gì thế!”
Trên trán của đội trưởng đội thị vệ phụ trách bảo vệ lăng mộ Herbert bất chợt tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Trên mặt của hắn cũng lộ ra biểu cảm có hơi không dám tin, căng thẳng nói: “Hình như ma pháp trận trung tâm bị kích hoạt rồi? Không phải chứ, lẽ nào là… không đúng, có khả năng là sắp sập rồi…”
Trong lúc nói, Herbert ba chân bốn cẳng chạy đi, hoảng loạn đi đến phía trước ma pháp trận luyện kim cỡ lớn ở trước tượng đá.
Nhìn thấy đường vân trên ma pháp trận, dự cảm không hay trong lòng Herbert ứng nghiệm, sắc mặt bỗng chốc thay đổi!
Herbert hoảng sợ hét lớn: “Không hay! Ma pháp trận luyện kim tự hủy ẩn giấu khởi động rồi! Đai điện sắp sập rồi! Mau rời khỏi nơi này! Mau! Rời khỏi hết!”
Nói rồi, Herbert lập tức quay người chạy về phía lối ra của đại điện.
Đại nạn cận kề nhắc nhở một câu đã là giới hạn trong khả năng cho phép của hắn rồi, hắn căn bản là không có thời gian quan tâm những tướng lĩnh Đế Quốc này, đến ngay cả đại thống lĩnh Ngự Lâm Vệ Vân Tiêu và Đường Mạch cũng không quan tâm nổi, chỉ lo chạy thoát mạng.
Các thị vệ Đế Quốc khác thấy vậy sắc mặt cũng lần lượt thay đổi, lập tức tăng tốc rút lui về phía bên ngoài lăng mộ.
Vân Tiêu thấy vậy cũng ý thức được điều không hay, ánh mắt của hắn nhanh chóng quét qua trên người Đường Mạch, chắp tay nói: “Đường Mạch điện hạ, nơi này nguy hiểm, chúng ta rút lui khỏi nơi này trước!”
Nói rồi, không đợi Đường Mạch có phản ứng gì, vẫy tay đưa thuộc hạ Ngự Lâm Vệ rút lui trước một bước.
Đường Mạch thì lại có hơi do dự.
Hắn nhìn về phía lối vào của đường hầm đi xuống bên dưới lăng mộ, chân mày bỗng chốc tỏ ra hơi bối rối.
Rung lắc dưới chân càng lúc càng nghiêm trọng.
Không ngừng có những mảnh đá từ trên không rơi xuống, cả thể kiến trúc làm bằng đá đều có vẻ như rung lắc sắp sụp xuống.
Thị vệ tùy tùng bước lên trên nói: “Điện hạ, chúng ta cũng rời đi trước đi, nơi này quá nguy hiểm rồi.”
Đường Mạch quay đầu nhìn về phía hai người Vi Thao và Milhauch, hỏi: “Minh Nguyệt thì sao!”
Vi Thao cũng muốn hỏi vấn đề này.
Hắn cũng nhìn đường hầm bên dưới một cái, vội vàng nói: “Điện hạ yên tâm, Minh Nguyệt điện hạ nhất định không có chuyện gì đâu, ta lấy tính mạng của bọn ta bảo đảm, nơi này quá nguy hiểm rồi, chúng ta rút lui trước đi.”
“Đi!”
Đường Mạch cau chặt mày lại, vẫy tay ra hiệu cho đoàn đội tùy tùng nhanh chóng rút khỏi lăng mộ.
Giữa đường chạy ra bên ngoài, hai người Milhauch và Vi Thao cố ý đi theo ở phía sau cùng của đội ngũ.
Giả vờ là bảo vệ, thực ra là muốn tiếp ứng cho Phương Hằng và Đường Minh Nguyệt.
Nhưng mãi mà vẫn không đợi được bọn họ!
Với mức độ rung lắc dưới chân càng lúc càng mạnh, trong lòng hai người cũng càng lúc càng kinh hãi.
Dao động mạnh như vậy?
E là sắp nổ tung hết cả khu vực lăng mộ dưới lòng đất rồi!
Không đến nỗi thế chứ?
Hai người thỉnh thoảng lại trao đổi ánh mắt với nhau, thấy hơi lo lắng cho Phương Hằng và Đường Minh Nguyệt.
Động tác lố lăng làm mau kia của bọn họ kia nhiều thế, có lẽ là có thể nghĩ cách chạy trốn trước chứ?
Nghĩ ngợi lung tung, Vi Thao vừa nhảy ra khỏi lối ra của lăng mộ, nhìn thấy đám người binh sĩ Đế Quốc do Herbert dẫn đầu và đám Ngự Lâm Vệ đều không dừng lại, lại tiếp tục xuống núi và tiếp tục nhanh chóng chạy trốn.
Mặt đất rung chuyển kịch liệt, nghĩ thế nào thì đây cũng không phải là vụ noỏ bình thường.
“Nhanh!”
Hộ vệ tùy tùng của Đường Mạch đã thúc giục điểu sư bay lên, vẫy tay với hai người, hét lớn, “Lên điểu sư mau lên!”