Hai đòn tấn công chấn động liên tiếp một trước một sau, khiến cho khu vực xung quanh điểm tấn công rơi vào trạng thái chấn động!
“Gặp quỷ rồi.”
Mạc Gia Vĩ chửi thầm một tiếng, bị dọa cho lập tức lùi lại phía sau, tránh ra khỏi phạm vi của đòn tấn công.
Thực không phải là do người chơi!
Loại quái vật kiểu này mà một chọi một thì còn dễ xử lý, chứ một khi số lượng tăng lên nhiều, đến lúc đó thì sức nặng của trọng chùy gần như sẽ chấn động liên hồi trong một phạm vi lớn.
Phương Hằng cũng bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng chấn động, thân hình hắn ngả về phía trước hơi dừng lại giữa không trung, ngay lập tức dựa vào thể bất tử bị động phục hồi lại từ trạng thái chấn động, hắn rút thanh trường kiếm ra rồi chĩa vào binh sĩ nhiễm bệnh dị hóa gần nhất, bắt đầu đánh.
Dưới sự phối hợp của các pháp thuật điều khiển hệ băng của Đường Minh Nguyệt ở phía sau, những dãy số màu đỏ liên tục xuất hiện trên đầu những binh sĩ bị nhiễm bệnh dị hóa.
Phương Hằng đã quen dần với tiết tấu các đòn tấn công.
Trên thực tế, những binh sĩ nhiễm bệnh dị hóa đều có thể hình to lớn và mạnh mẽ, bọn họ vẫn là sử dụng vũ khí hạng nặng, chẳng hạn như trọng chùy, nó phải ở trong một phạm vi nhất định mới có thể sử dụng, một vài người tụ tập lại với nhau trông có vẻ hơi cồng kềnh, rất khó để có thể phát động một cuộc tấn công hiệu quả.
Cộn thêm khả năng khống chế pháp thuật của Đường Minh Nguyệt cùng với có thêm thuộc tính nhanh nhẹn của Gai khát máu đã hấp thụ trước đó, Phương Hằng có thể tránh né dễ dàng hơn, ngày càng trở nên điêu luyện.
Chưa kể đến khả năng kháng lỗi được cung cấp bổ sung bởi hiệu ứng thể bất tử.
Cho dù có phạm sai lầm, cũng không đến nỗi mất mạng, bị đánh mấy cái cũng không chết được đâu.
Trong khi tránh sự tấn công của những binh sĩ bị nhiễm bệnh dị hóa, Phương Hằng thậm chí còn có thì giờ nói chuyện phiếm.
“Tình hình thế nào? Sao mà thu hút một lúc nhiều tên như vậy?”
Mạc Gia Vĩ cũng thở phào một hơi khi thấy Phương Hằng có thể xử được vụ này, hắn lùi lại vài bước rồi giải thích: “Ta đã chạy hết sức rồi. Có một khu vực tối òm ở cuối lối đi, ta nhìn thấy không rõ, lúc đi vào liền phát hiện bên trong có binh sĩ dị hóa, liền nhanh chóng quay người bỏ chạy, bọn họ cứ thế đuổi theo ta ra ngoài này.”
Phương Hằng hỏi: “Nhìn không rõ? Bên trong còn có nhiều binh sĩ nhiễm bệnh hơn nữa à?”
Mạc Gia Vĩ nhớ lại một lúc rồi nói: “Tình hình lúc đó quá khẩn cấp, ta không nhìn kỹ nữa, chắc là còn có không ít.”
Phương Hằng cau mày rồi nhìn vào lời nhắc nhở của trò chơi.
Một tên binh sĩ nhiễm bệnh dị hóa có thể cung cấp khoảng 1,5% độ khám phá, diệt càng nhiều, độ khám phá sẽ tăng lên càng lớn.
Kiểu gì cũng phải đối mặt với chúng.
Dứt khoát tiếp tục diệt!
Độ khám phá của nhiệm vụ sắp hoàn thành được rồi!
“Được, vậy thì tiếp tục đi dụ thêm một đám nữa qua đây!”
Mạc Gia Vĩ cũng nghĩ như vậy, nghe thấy Phương Hằng nói như vậy, mắt hắn liền sáng lên, rồi hắn đổ một ngụm thuốc vào miệng, “Ok, chúng ta lại “diệt mồi” một lúc nữa, chỉ cần ngươi đối phó được thì ok thôi!”
Phía bên khác, Ngô Thế Giang nghe được cuộc trò chuyện của mấy người bọn Phương Hằng, vẻ mặt hắn đầy kinh ngạc.
Lãnh chúa Phương Hằng vậy mà lại có thể dễ dàng né tránh trong sự bao vây của năm binh sĩ bị nhiễm bệnh dị hóa, thậm chí còn nắm bắt cơ hội để không ngừng phản công?
Nhưng mà hắn chỉ là một pháp sư hệ vong linh thôi mà!
Ngô Thế Giang đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình diệt quái của Phương Hằng.
Ngay từ khi bắt đầu, lúc gặp phải những binh sĩ nhiễm bệnh dị hóa thì đã kinh hoàng khiếp sợ, sau đó hắn lại nhìn thấy ba người bọn Phương Hằng phối hợp khéo léo thuần thục đánh bại kẻ địch, rồi lại bắt đầu phối hợp với Mạc Gia Vĩ để dụ quái, cứ thế nhanh chóng dụ quái diệt quái từng tên một.
Cho đến bây giờ, sau khi thành thạo rồi thì liền một phen kéo luôn một bầy quái, chuyện này cũng có thể làm được à?
Nếu biết rằng nhóm tinh nhuệ do bọn họ liên hợp với mười đội hàng đầu của toàn bộ trò chơi vùng đất Man tộc, xém chút nữa thì cả đội bị diệt trong tay nhóm binh sĩ nhiễm bệnh dị hóa này!
Nhưng mà Phương Hằng bọn họ?
Tại sao bọn họ lại trông có vẻ rất thoải mái nhẹ nhàng như vậy nhỉ?
Ngô Thế Giang đột nhiên tỉnh táo lại, nhớ ra nhiệm vụ của mình.
Lúc này hắn cũng chẳng giúp được gì, rốt cuộc cũng có cơ hội offline, đi nói chuyên với những người chơi khác, thế rồi hắn vội vàng gật đầu với mọi người, nói: “Mọi người, ta offline một chút, đi tra xét tình hình bên ngoài, sẽ quay lại ngay!”
Phương Hằng tập trung giữ vững tiết tấu “cạo gió” đám binh sĩ nhiễm bệnh dị hóa, gật đầu nói: “Ừ, đi mau về mau!”
Ngô Thế Giang gật đầu, ngay lập tức đăng xuất thoát khỏi trò chơi.
…...
Ngoại tuyến, một nhóm người chơi đứng bên ngoài khoang trò chơi.
Nhìn thấy cửa khoang mở ra, những người chơi lần lượt đi tới vây quanh đó, lập tức hơn chục ống kính máy quay đồng loạt nhắm vào mặt Ngô Thế Giang.
Thông qua tín hiệu tốc độ cao hình ảnh được truyền trực tiếp đến từng địa điểm.
Tổ trưởng vội vàng tiến lên hỏi: “Ngô Thế Giang, tình hình địa cung bây giờ như thế nào?”
Bất chấp cảm giác chóng mặt khi vừa mới thoát khỏi trò chơi, Ngô Thế Giang đã nhanh chóng thuật lại những chuyện hắn gặp phải sau khi vào địa cung.
“Bọn họ chỉ có ba người?”