“Ngự Lâm Vệ và kiếm thánh của để quốc vẫn còn đang tìm chúng ta ở trong địa cung, khi chúng ta rút lui rất có thể sẽ chạm trán với bọn họ ở giữa đường, vì vậy chúng ta cần phải hết sức cẩn thận, ngoài ra còn có tin tức Salvador có thể sẽ đích thân đến.”
“Đúng rồi, ngoài ra còn có một chuyện khá kì lạ."
Ngô Thề Giang vừa nói tới đây thì không nhịn được mà nhìn Đường Minh Nguyệt đang đứng bên cạnh, rồi hỏi nàng: “Điện hạ Minh Nguyệt, ngài biết gì về Đường Vũ.”
Đường Vũ?
Trong lòng của Đường Minh Nguyệt cảm thấy rất ngạc nhiên, nàng rất muốn lắc đầu và nói rằng ta hoàn toàn không biết người đó là ai.
“Ta cũng không biết nhiều về hắn, sao ngươi lại hỏi như vậy?”
“Vậy sao? Bọn ta phát hiện ra một chuyện vô cùng kỳ lạ, điện hạ Đường Vũ đã dẫn người của thánh đình xông vào trong hoàng thành, còn xảy ra xung đột với lính gác cổng thành, bọn ta nghi lần này bọn họ tiến tới địa cung cũng là vì sự kiện 'hạt giống quỷ'.”
Phương Hằng nghe được thì nhíu mày.
Lần này khi Ngô Thề Giang offline, hắn đã mang về một số tin không mấy tốt đẹp.
Không những không có cách giải quyết thể nguyên phệ, mà còn có thêm vụ Đường Vũ và thánh đình không thể giải thích được.
Mạc Gia Vĩ nhìn về phía Phương Hằng, hỏi: “Phương Hằng, ta nên nói sao đây?”
Phương Hằng sờ cằm một cái.
Được rồi, tạm thời không cần boss thể nguyên phệ nữa.
Từ bỏ là từ bỏ, vẫn phải nghĩ cách tranh thủ tối đa hóa lợi ích.
Suy nghĩ đến đây, Phương Hằng trở cổ tay và lấy ra một lọ thuốc màu đỏ mà hắn vừa tìm được ở trong ngăn kéo bàn học.
“Không đánh lại thì tất nhiên là phải đi rồi, nhưng trước khi đi, chúng ta có thể cho thể nguyên phệ ăn một tí, gây một chút động tĩnh, thuận tiện đưa điện hạ Đường Mạch cùng rời đi.”
Thấy lọ thuốc màu đỏ trong tay Phương Hằng, đồng tử của mọi người co lại, sau đó họ nhanh chóng liên tưởng đến ý đồ của Phương Hằng.
Mạc Gia Vĩ cười toét miệng nói: “Ý ngươi là gây khó dễ thêm cho Salvador một chút nhỉ?”
“Ha, phải đấy.”
Phương Hằng và Mạc Gia Vĩ nhìn nhau rồi cười một tiếng.
Hai người họ hợp tác với nhau lâu như vậy, vẫn là Mạc Gia Vĩ hiểu hắn.
Đường Minh Nguyệt nhìn quyển sách trong hộc tủ rồi hỏi: “Những quyển sách ở đây có cần mang đi theo luôn không?”
Sách ở trên giá sách đều có thuộc tính của vật phẩm nhiệm vụ, sau khi mang ra khỏi địa cung thì có thể bổ sung nhiệm vụ - độ hoàn thành thu thập chứng cứ phạm tội, tạm thời không thể bỏ vào balo, hơn nữa bọn chủng cũng có ích cho nghiên cứu tiếp theo của Khâu Diệu Khang.
“Ừ, cứ mang theo sách ở đây đi trước, đợi khi trở lại tìm thể nguyên phệ, tiện thể lấy một ít mẫu từ thể nguyên phệ.”
Hiện tại, việc muốn ra tay giết chết loại quái vật như thể nguyên phệ vẫn chưa thể thực hiện được, chi bằng dứt khoát mặc kệ cái nhiệm vụ chi nhánh này, nhân lúc hỗn loạn mà dẫn đám người Đường Mạch đang bị giam chạy trốn.
Dĩ nhiên, hiện tại cả hoàng thành chỉ mới vừa có chút hỗn loạn.
Bằng cách sử dụng loại thuốc màu đỏ kích thích thể nguyên phệ và hóa giải hoàn toàn phong ấn! Để khiến cho hoàng thành loạn hơn một chút!
Càng hỗn loạn thì hắn lại càng dễ bắt cá.
“Hả đợi đã, ta, ta…”
Ngô Thề Giang không ngờ suy nghĩ của Phương Hằng lại nửa chừng như vậy.
Sao mà bỗng dưng lại biến thành chạy đi cứu Đường Mạch rồi?
Lúc này, hắn bình tĩnh suy nghĩ lại lời Phương Hằng nói.
Càng ngẫm nghĩ, Ngô Thề Giang càng cảm thấy sửng sốt không thôi.
Nếu mọi thứ đúng như những gì Phương Hằng nói, vậy thì bọn họ thật sự có thể thuận lợi cứu Đường Mạch ra khỏi nhà tù!
Mặc dù trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng hiện tại tình thần của Ngô Thề Giang đang vô cùng căng thẳng nên hắn cũng không phát hiện ra được chỗ sơ hở nào.
Bất luận là như thế nào, cho dù kế hoạch mà Phương Hằng đề ra có thiếu sót hay không, thì việc hắn luôn vội offline để báo cáo cho Lý Tuyết là không sai.
Nếu có vấn đề thì lập tức tra lậu bổ khuyết.
Nhưng tốt nhất vẫn là không nên có vấn đề gì, bọn họ vẫn có thể liên lạc với đám người Đường Mạch trước để chuẩn bị sẵn sàng rút lui.
Ngô Thề Giang lấy lại bình tĩnh, rồi nói tiếp: “Lãnh chúa Phương Hằng, ta offline để liên lạc với bạn một chút, Đường Mạch và người của bạn ta đều đang bị nhốt ở địa lao, bọn ta có thể chuẩn bị trước, sau đó chúng ta phối hợp với nhau để đưa Đường Mạch ra khỏi nhà tù nhanh hơn.”
Có sự phối hợp của những người chơi tất nhiên là rất tốt, Phương Hằng gật đầu nói: “Được, ngươi đi mau đi!”
Offline.
Những cấp cao của công hội người chơi đứng đầu thế giới trò chơi man tộc đều đang tập trung ở trước màn hình.
Mọi người lại nhìn thấy khuôn mặt của Ngô Thề Giang ở trong video và biết được hành động tiếp theo của Phương Hằng từ lời của Ngô Thề Giang.
Nói đơn giản là Phương Hằng muốn khiến thể nguyên phệ tiến vào trạng thái cuồng bạo và phá giải phong ấn, từ đó lợi dụng thể nguyên phệ để gây ra một trận hỗn loạn lớn ở trong hoàng thành, và nhân cơ hội đó để cứu đám người Đường Mạch.
Sau khi biết được toàn bộ kế hoạch của hắn, Lý Tuyết đứng ngây người ngay tại chỗ khoảng nửa giây.
Hắn điên rồi!
Suy nghĩ của Lý Tuyết chính là như vậy.
“Kiếm thánh Đế quốc, Ngự Lâm Vệ và một lượng lớn thị vệ đế quốc đang truy tìm các ngươi ở trong địa cung, nếu các ngươi quay lại thì chắc chắn sẽ chạm mặt với bọn họ ở giữa đường, các ngươi định đánh với bọn họ à? Các ngươi nắm chắc mấy phần?”