Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1773 - Chương 1775: Cơ Hội

Chương 1775: Cơ hội

Có thể dịch chuyển đoàn đội gồm 1–9 người đến một khu vực ngẫu nhiên trên mặt đất ở cách đó 500–1000 mét.

Tính luôn Đường Mạch thì cả thảy có 15 người bị giam giữ ở đây, hai quyển trục đã đủ để mọi người chạy thoát.

Trước đây khi đoàn đội người chơi gặp phải truy quét tấn công từ hoàng thất, ngay lúc lựa chọn đầu hàng đã giao dịch lấy bốn quyển trục với mưu đồ chạy trốn.

Trong nhà giam rơi vào một khoảng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của nhóm người chơi.

Hầu như tất cả người chơi đều cúi đầu xem xét thời gian trò chơi.

Cho đến khi trôi qua hai phút.

“Đến lúc rồi! Trạng thái hỗn loạn của ma pháp đã hết, khẩn trương lên nào!”

“Két két két......”

Mất đi tác dụng hạn chế của ma pháp, một người chơi gồng cơ bắp lên, trên trán nổi gân xanh, hai tay nắm lấy song sắt kim loại của nhà giam, cứng rắn bẻ toàn bộ song sắt ra, tạo thành một lỗ hổng lớn rồi nhoài người ra ngoài.

Trên song sắt làm từ hợp kim kim loại có khắc chú văn có thể phát ra báo động, nhưng hiện giờ tác dụng trường lực của ma pháp trận trung tâm đã bị mất hiệu lực, nên chú văn cũng không còn hiệu quả nữa.

Những người chơi khác cũng tự mình tìm cách thoát ra khỏi nhà giam, nhanh chóng tụ họp lại với nhau và chia thành hai nhóm.

Để bảo đảm an toàn, đội ngũ đi theo Đường Mạch tập trung đầy đủ 9 người, đều là những người có thực lực mạnh nhất.

“Chúng ta đi!”

Đảo mắt một vòng nhìn mọi người xung quanh lần cuối, Ed thầm cầu nguyện trong lòng rằng quyển trục dịch chuyển có thể mạnh mẽ một chút rồi dùng sức bóp nát quyển trục.

“Vù......”

Một quầng sáng nhạt bao phủ khắp mọi người, sau đó nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ.

Việc dịch chuyển dường như chỉ trong chớp mắt đã hoàn thành.

Lần nữa mở mắt ra, Ed lập tức ngẩng đầu, thứ nhìn thấy đầu tiên là bầu trời đêm ở bên ngoài đại điện.

Ra ngoài rồi!

Vận may không tồi!

Họ đã thành công rời khỏi cung điện và trở ra bên ngoài!

Lòng Ed tràn đầy vui sướng.

Vi Thao thấp giọng nói: “Các ngươi nhìn xem, bên đó kìa.”

Nhìn theo hướng Vi Thao chỉ ở phía xa, nét mặt mọi người liền trở nên khác thường.

Dưới bầu trời đêm, vài xúc tu vươn lên cao ngất trời đang khua loạn điên cuồng, không ngừng công kích mọi thứ trong hoàng thành.

Thỉnh thoảng lại có binh lính Đế Quốc bị xúc tu cuốn lấy, nhấc lên nghiền nát chết tươi giữa không trung.

Đường Mạch nhìn thấy nhóm binh lính Đế Quốc giao chiến với thể nguyên phệ, không nhịn được siết chặt nắm tay.

Trong lòng hắn muôn phần căm giận.

Salvador thế mà lại dám nuôi dưỡng loại quái vật này ngay trong hoàng thành! Hại chết nhiều chiến binh trung thành với Đế Quốc đến vậy!

Không thể tha thứ!

“Điện hạ, chúng ta mau chóng rời đi thôi.”

Đường Mạch hỏi: “Minh Nguyệt đâu? Tại sao không thấy nàng?”

"Xin Điện hạ chờ một lát, bọn ta đi liên lạc lại.”

Sau khi thoát khỏi ngục giam Đế Quốc, radio cầu sinh của người chơi cũng lần nữa được mở khóa, Ed và nhóm người chơi nhanh chóng tiến hành kết nối truyền tin qua trò chơi tích hợp, biết được tin tức về đội của lãnh chúa Phương Hằng.

“Điện hạ, Minh Nguyệt Điện hạ vừa nãy đã ra khỏi địa cung, hiện tại đang đi về phía cửa ở hướng tây, chúng ta có thể tập hợp ở cửa tây, sau đó có thể nhờ vào chim ưng của Man tộc để thoát ra từ hoàng thất.”

Ed nhìn sang Đường Mạch, “Điện hạ, nơi này hết sức nguy hiểm, bọn ta sẽ hộ tống ngài tách ra đi trước một đoạn.”

“Ừ, được.”

Trong lòng Đường Mạch lo lắng cho Đường Minh Nguyệt, lập tức xoay người bước đi, vừa mới đi được hai bước lại phát hiện chỉ có hai người đi theo, không khỏi quay đầu lại hỏi: “Các ngươi thì thế nào? Không đi cùng sao?”

“Điện hạ, bọn ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, rất nhanh sẽ trở về, không cần lo đâu.”

“Chuyện gì vậy?”

Ed lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, gật đầu giải thích: “Bọn ta được cho biết rằng Salvador đang tiến về phía khu vực địa cung.”

Đường Mạch nghe vậy thì mơ hồ nhận ra chuyện gì đó, đồng tử bỗng chốc co rụt lại, hỏi: “Ý ngươi là gì?”

“Điện hạ, ta nói thẳng mong ngài lượng thứ, đây là cơ hội tốt để bọn ta đối phó với Salvador, ngài không cần tự mình mạo hiểm, chỉ việc đợi tin tốt của bọn ta là được rồi.”

Ed tràn đầy lòng tin đối với kế hoạch lần này.

Trên thực tế, kế hoạch ban đầu của họ là để cho Đường Mạch nhìn thấy chứng cứ, sau đó ám sát Salvador giành lấy vương quyền!

Chỉ có điều đã gặp phải rắc rối trong quá trình dò xét địa cung trước đó.

May mắn là bọn họ có một đồng đội đáng tin cậy.

Lấy sức một người đảo nghịch toàn bộ tình thế!

Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để bọn họ đối phó với Salvador!

Đường Mạch nhìn chằm chằm vào Ed.

Đứng tại chỗ lưỡng lự trong giây lát, Đường Mạch trầm giọng nói: “Ta đi cùng các ngươi!”

Ed có hơi bất ngờ, vô thức muốn khuyên ngăn, “Điện Hạ...... Việc đối phó với Salvador quá mức nguy hiểm, xin ngài thận trọng......”

Bản thân kế hoạch ám sát Salvador cũng không hề tính đến sự tham dự của Đường Mạch.

Dù sao thực lực cá nhân của Đường Mạch cũng không mạnh lắm, hắn phần lớn chỉ có vai trò tượng trưng, đại diện cho thân phận hoàng thất.

Nếu lỡ nửa đường gặp phải nguy hiểm, trái lại là càng thêm phiền phức.

Đường Mạch giơ tay ngăn cản nói: “Ed, không cần nói nữa, dòng máu của hoàng thất vẫn đang chảy trong người ta, đây là trách nhiệm mà ta chắc chắn phải gánh vác.”

Ed nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhóm người Vi Thao, nhìn thấy thời gian gấp rút nên không tiếp tục thuyết phục nữa, “Vậy được, vẫn mong Điện Hạ tuyệt đối phải cẩn thận.”

Bình Luận (0)
Comment