Sáng hôm sau.
Hoàng thất thủ đô của đế quốc.
Đường Vũ ngồi trên ngai vàng và nhìn xuống muôn dân đế quốc bên dưới, trong lòng ta dâng trào lên cảm giác hài lòng chưa từng có, khuôn mặt cũng theo đó mỉm cười.
Ngôi vị hoàng đế!
Hắn đã đợi ngày này quá lâu!
Đôi mắt của Đường Vũ tập trung vào hàng người Thánh đình, trầm giọng nói, "Karkila."
Karkila lúc này trông cực kỳ mệt mỏi, hắn từ trong đám người bước ra nửa bước.
"Vâng, Bệ hạ!"
"Tình hình trong Hoàng thành bây giờ như thế nào?"
"Bẩm báo Bệ hạ, ta đã dẫn dắt giáo chúng của Thánh đình thiết lập một kết giới ánh sáng thần thánh ở khu vực Hoàng thánh suốt mấy đêm. Trong một khoảng thời gian ngắn, có thể chống lại sự rò rỉ của khí tức ôn dịch, còn về việc loại bỏ hoàn toàn khí tức ôn dịch là vô cùng khó khăn, cần phải bàn bạc kĩ hơn. Ta đề nghị nên thiết lập thêm các kết giới ánh sáng thần thánh bên ngoài kết giới."
"Ừm, được rồi, đi làm đi."
Ngày hôm nay tâm trạng Đường Vũ rất tốt, rất ít khi khen ngợi một câu.
"Còn các lãnh chúa lớn thì sao?"
Tướng soái đệ nhất thủ hạ của Đường Vũ, Đinh Sỹ Tu trả lời: "Bẩm báo Bệ hạ, khu phía bắc của đế quốc có bảy lãnh chúa đã thề trung thành với Bệ hạ, hầu hết các lãnh chúa còn lại đều đang theo dõi, bọn ta đang tích cực liên hệ với các lãnh chúa lớn, chắc hẳn rất nhanh nữa thôi sẽ có tin tốt truyền đến."
Đường Vũ gật đầu.
Khu vực phía bắc của đế quốc luôn là căn cứ hắn kinh doanh trong nhiều năm, hắn có mối quan hệ cá nhân tốt với các lãnh chúa ở đó, có lẽ là vì trả thù lao cho bọn họ rất hậu hĩnh, cho nên có được tuyên thệ trung thành của bọn họ cũng nằm trong dự liệu.
"Được rồi, tiếp tục chú ý, chúng ta phải tìm cách để tranh thủ được sự ủng hộ của nhiều lãnh chúa hơn."
Thống đốc Thượng nghị viện Gulf Noether báo cáo: "Thượng nghị viện của bọn ta và một số người cao tuổi có chút giao tình. Chúng ta sẵn sang đích thân đến các thành phố lớn để vận động các lãnh chúa trung thành với Bệ hạ."
Khuôn mặt của Đường Vũ còn mỉm cười hơn nữa, "Vậy phải nhờ các thống đốc của Thượng nghị viện vất vả đi một chuyến."
Karkila cũng gật đầu: "Bẩm báo Bệ hạ, có một số ít các tín đồ của thánh đình ở phía đông của Đế quốc. Ta đã yêu cầu giáo chủ khu vực liên lạc, chắc hẳn rất nhanh sẽ có tin tốt truyền đến."
"Hahaha, tốt! Có sự giúp đỡ của các ngươi, chắc hẳn đế quốc sẽ sớm ổn định. Đến lúc đó, chúng ta sẽ dốc toàn lực để đối phó với yêu ma vực thẳm!"
Bên cạnh hạnh phúc, Đường Vũ cũng không quên đối thủ cạnh tranh Đường Minh Nguyệt."Đúng rồi, còn tình hình ở bên phía Đường Minh Nguyệt thì sao?"
Đinh Sỹ Tu trả lời: "Bẩm báo Bệ hạ, hiện tại tính cả thành Haney, chỉ có hai lãnh chúa đế quốc đã tuyên thệ trung thành Đường Minh Nguyệt."
Mí mắt của Đường Vũ nhảy lên, hắn cảm thấy tốt hơn một chút.
Thành Haney tạm thời đang nằm trong sự kiểm soát của Phương Hằng nên không tính, điều đó có nghĩa là chỉ có một lãnh chúa có trung thành với Đường Minh Nguyệt?
Hahaha!
Thế cục áp đảo!
Hiện tại, hắn đã thành công kiểm soát được thủ đô của Đế quốc, bao gồm Thánh đình và Thượng nghị viện đều đứng về phía hắn, các lãnh chúa ở phía Bắc đế quốc lại có quan hệ thân thiết với hắn, mọi thứ đều đang diễn biến theo hướng tốt.
Một nữ tử như Đường Minh Nguyệt làm sao có thể cạnh tranh với hắn!
Tâm trí của Đường Vũ cực kỳ thoải mái.
Hắn nghĩ rằng không thể thua được!
Một lão già từ Thượng nghị viện bước tới và báo cáo: "Bệ hạ, ngoài ra cũng có một chuyện khẩn cấp hơn. Cách đây không lâu bọn ta đã nhận được tin tức cứ viện từ lãnh chúa Chadwick, thành phố Lincoln đang phải chịu ảnh hưởng từ khí tức ôn dịch chưa xác định kì lạ, trong thành đang rơi vào tình trạng vô cùng rối loạn."
"Bọn ta phán đoán rằng đó chắc có lẽ là sự rò rỉ của khí tức ôn dịch. Ngoài ra, một số lãnh chúa miền rừng của đế quốc cũng đã ít nhiều chịu ảnh hưởng của khí tức ôn dịch, hiện tại, trong đế quốc lòng người hoang mang và cho rằng thảm họa thiên nhiên sắp đến thế giới này."
"Thành phố Lincoln?"
Đường Vũ nghe nói liền cau mày.
Hình như trước đây Phương Hằng đã từng đi đến thành phố Lincoln và sau đó bị đánh bại bởi đội do đại tướng quân đế quốc Đặng Văn dẫn đầu.
Nghĩ đến đại tướng quân Đặng Văn, tâm trạng của Đường Vũ không còn tốt nữa.
Đêm qua, hắn nghe được tin tức nói rằng Đặng Văn đã đem những người lính tinh nhuệ cùng trở lại Hoàng thành, ngay lập tức đích thân đi chào đón. Tuy nhiên, Đặng Văn lại trực tiếp viện cớ bệnh không dậy, dứt khoát đóng quân ở nơi cách ngoại thành đế quốc không xa, dáng vẻ lắng lại ngồi chờ sự việc.
Hehe.
Muốn không đắc tội với bên nào?
Đường Vũ cười lạnh trong lòng.
"Bệ hạ, lãnh chúa vùng đất ôn dịch Phương Hằng tâm địa độc ác, lan truyền khí tức ôn dịch ở khắp mọi nơi trong Đế quốc, phá hủy sự ổn định của Đế quốc. Thành phố Lincoln là nơi đầu tiên bị ảnh hưởng lớn nhất bởi khí tức ôn dịch, nếu cứ tiếp tục mặc kệ sẽ nguy hiểm vô cùng."
Đinh Sỹ Tu nghĩ ngợi một lúc, và liếc nhìn một lượt những người của thánh đình trong đại điện, đề xuất: "Không biết để Thánh đình đi đến đó kiểm tra có được không, nếu có thể giúp đỡ giải quyết, chúng ta có thể thuận thế có được lòng trung thành của lãnh chúa Thành phốLincoln, và nhận được sự công nhận của các lãnh chúa lớn."