Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1848 - Chương 1850: Rút Ra (2)

Chương 1850: Rút ra (2)

Giải thích: Tác dụng của vật phẩm chưa được xác định, tồn tại giá trị nghiên cứu rất lớn, một số học giả bằng lòng bỏ ra giá cao để mua.

Giải thích: Vật phẩm này có thể được sử dụng cho vật liệu thi pháp đặc biệt.

Giải thích: Vật phẩm có tác dụng hoạt tính chưa rõ.

Giải thích: Vật phẩm có tính lây nhiễm cao.

‘Cảnh cáo: Vật phẩm cực kỳ nguy hiểm.’

Thấy giải thích thuộc tính mẫu vật lấy được, Phương Hằng mắt nhất thời sáng lên.

Mua với giá cao?!

Tiền?!

Cũng đúng, dù sao cũng là mẫu vật sống của BOSS cuối cùng trong game trung giai.

Người bình thường đừng nói đến tiếp xúc, hơi tới gần sẽ bị khí tức ôn dịch hóa thành bã!

Thứ này làm sao có thể không đáng tiền được!

Nghĩ tới đây, Phương Hằng không khỏi nuốt nước bọt.

Vốn dĩ hắn chuẩn bị rút một ống mẫu vật liền đi, nhìn thấy mẫu vật sống vậy mà lại đáng giá như vậy, trong mắt lại hiện ra một tia tham lam.

“Huynh đệ, không ngại cho ta rút thêm mấy ống nữa chứ, ngươi cũng hy vọng có thể nhanh thoát khỏi gông xiềng này đúng không, vì khoa học, dâng hiến một chút mẫu vật sống không phải việc khó gì, đúng không...”

Phương Hằng nhỏ giọng nói, lại rút một ống lấy mẫu mới từ trong balo ra.

........

“Phương Hằng, tình huống phía dưới thế nào rồi?”

Bên ngoài hang động, nhìn thấy Phương Hằng đi ra từ trong khí tức ôn dịch màu đen, Vĩ Luân lập tức đi tới.

Hắn vừa mới cảm giác được ấn ký Thánh giả truyền thừa trên trán xuất hiện dao động cực kỳ kịch liệt.

Nhất định là phong ấn phía dưới gặp vấn đề!

“Ừm, tình hình không ổn lắm, ta vừa mới tiến vào vực sâu tìm được phong ấn tà ma vực thẳm mà thánh giả để lại, còn kích hoạt phong ấn tiến vào tầng dưới nhìn thấy tà mà vực thẳm.”

“Cái gì?! Ngươi thấy nó rồi?”

“Ừm, phong ấn đã bị Thánh Đình phá hủy, tà ma vực thẳm cũng đã bị Thánh Đình thức tỉnh, nó tạm thời còn bị phong ấn thánh giả giữ chân, nhưng rất nhanh sẽ khôi phục.”

Trong lòng Vĩ Luân không khỏi trầm xuống.

Tà ma vực thẳm thức tỉnh quá đột ngột!

“Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?”

Phương Hằng nhìn thoáng qua hướng khí tức ôn dịch rò rỉ, trầm giọng nói: “Theo tốc độ này tiếp tục, nếu không có sức mạnh bên ngoài can thiệp, chúng ta còn thời gian năm ngày.”

Sắc mặt Vĩ Luân thay đổi liên tục.

Chỉ có năm ngày ngắn ngủi?

Ít thời gian như vậy, việc mà họ có thể làm được thật sự quá ít.

Hắn tối đa cũng chỉ bố trí được một ma pháp trận luyện kim loại nhỏ ở xung quanh.

Vĩ Luân trong lòng rất rõ, ma pháp trận luyện kim làm vội như vậy có giới hạn rất nhỏ đối với tà ma vực thẳm, một cái tát là có thể dễ dàng nghiền nát.

Phải làm thế nào đây?

Vĩ Luân cảm thấy yết hầu khô khốc, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phương Hằng, lại thấy Phương Hằng vẻ mặt nghiêm trọng, trong lòng không khỏi yên lặng thở dài.

Phương Hằng cũng chịu áp lực quá lớn.

Chuyện cho tới bây giờ chỉ có thể làm hết sức nghe số mệnh thôi.

Phương Hằng không có quá chú ý biểu cảm của Vĩ Luân, đang vuốt cằm cẩn thận suy nghĩ.

Nhiệm vụ rất khó, thời gian rất eo hẹp, cơ hội thắng không lớn.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn không chơi được.

Hắn cũng có át chủ bài.

Làm thế nào để xâu chuỗi mấy con át chủ bài lại, hiệu quả tối đa hóa mới là nhu cầu cấp bách trước mắt.

Đang nghĩ, Phương Hằng nghe được tiếng kêu của điểu sư từ trên cao truyền đến.

Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên cao.

Phía trên, hai thủ vệ đế quốc nhảy xuống từ trên lưng điểu sư đang bay vòng tròn trên cao, cùng đi tới trước mặt Phương Hằng, quỳ một gối xuống đất bẩm báo: “Lãnh chủ Phương Hằng, Minh Nguyệt điện hạ triệu gấp, hy vọng ngài có thể mau chóng trở về thành Hanny một chuyến, là chuyện tương đối khẩn cấp.”

“Hả? Có nói là chuyện gì không?”

“Đúng vậy, bọn ta nhận được tin tức nói Đường Vũ tập kết lượng lớn tinh nhuệ của đế quốc xuất phát về phía thành Hanny, đoàn trưởng Ed cũng xác nhận Ngự Lâm Vệ đế quốc và lượng lớn binh lính đế quốc xuất hiện điều động dị thường, mục tiêu rất có thể là thành Hanny, phán đoán bọn chúng có thể sẽ động thủ với Thần thụ của vùng đất ôn dịch.”

Phiền phức!

Tà ma vực thẳm sắp thoát khỏi phong ấn rồi, vậy mà Đường Vũ còn kiếm thêm chuyện cho hắn ở đây.

Phương Hằng cũng cạn lời.

Chuyện bất đắc dĩ đã xảy ra, dù sao cũng phải nghĩ cách giải quyết.

Vừa hay, hắn cũng muốn trở về vùng đất ôn dịch một chuyến đưa mẫu vật sống của tà ma vực thẳm vừa mới thu hoạch được cho Khâu Diệu Khang nghiên cứu.

“Ta biết rồi, ta sẽ nhanh chóng qua đó.”

“Rõ! Lãnh chủ đại nhân!”

Phương Hằng gật đầu, lại nhìn về phía Vĩ Luân, “Nhất định phải để ý kỹ phong ấn, đừng cho bất cứ kẻ nào tới gần, ta sẽ trở lại ngay.”

“Ừm, yên tâm đi đi, nơi này có ta ở đây.”

…...

Thủ đô của đế quốc.

Tiêu Vân dẫn đầu Ngự Lâm Vệ đang làm ra công tác chuẩn bị cuối cùng trước khi xuất phát.

Hội trưởng học hội luyện kim Ovian đem theo mấy người cùng đi về phía Tiêu Vân.

Tiêu Vân vô cùng không thích Ovian, sắc mặt hắn lạnh nhạt, gần như đã viết chữ khó chịu lên mặt, hỏi: “Thế nào? Chuẩn bị xong hết chưa? Đừng để lại xảy ra sai sót nữa.”

“Đương nhiên.”

Hội trưởng học hội luyện kim Ovian vô cùng tự tin, “Ngươi cứ yên tâm làm tốt chuyện của ngươi đi, Thần thụ giao cho ta xử lý, đây là phương pháp ta tìm được trong sách cổ, có thể khắc chế tất cả những loại pháp thuật trên mặt đất, một khi hoàn thành luyện kim ma pháp trận, bất kỳ loại pháp thuật trên mặt đất nào cũng sẽ bị tiêu tan hết, còn về phần Phương Hằng thì giao cho các ngươi đối phó.”

Bình Luận (0)
Comment