Sau khi Emam nhận được tiền đặt cọc, trên mặt hắn lập tức nở nụ cười, hắn cúi đầu nhìn thời gian, thúc giục: “Các vị, mỗi buổi sáng và buổi tối đều hành hương một lần, nếu muốn đi tối nay, chúng ta phải hành động ngay bya giờ.”
“Được, đi ngay bây giờ.”
Phương Hằng gật đầu, nói với hai người bọn Mạc Gia Vĩ, “Tối nay chúng ta ra ngoài đại điện trước, xem tình hình cái đã rồi mới quyết định.”
“Hì, lão đại thật sảng khoái! Vừa nhìn là biết người có thể làm nên chuyện!”
Emam không quan tâm những người này chuẩn bị làm trò quái gì, hắn giơ ngón tay cái với Phương Hằng và nói: “Đi, theo ta, ta đưa các ngươi đi thay quần áo.”
Hơn nửa giờ sau, Phương Hằng thay quần áo vải lanh màu xám của tín đồ Thánh đình, rồi hòa vào dòng người hành hương cùng lên núi.
Những người đến tham gia cuộc hành hương đều mặc áo xám giống nhau.
Sau khi đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ, đám người Phương Hằng hòa vào đám đông rồi bước vào đại điện phía trước của đại giáo đường.
Đại điện đại giáo đường núi thánh cực kỳ rộng rãi và được bao phủ bởi thánh quang.
Rất nhiều tín đồ tụ tập tại quảng trường cực lớn trước đại điện, bọn họ nhắm mắt cầu nguyện, có một số tín đồ cuồng nhiệt thậm chí còn quỳ xuống dập đầu cầu nguyện.
Nhìn thấy các thẩm phán quan của Thánh đình đang đứng ở lối vào của đại điện, Emam không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, nói: “Vận may không tệ, hôm nay chúng ta đã gặp đúng Ngày Thần chọn.”
Mạc Gia Vĩ nghi hoặc, liền hỏi: “Cái gì?”
“Ngày Thần chọn, mỗi tháng ít nhất có một ngày mà Thánh đình công khai với bên ngoài chính là Ngày Thần chọn, vào ngày hôm đó những tín đồ sẽ đến tham gia hành hương và có thể nhận lễ rửa tội của Thánh quang, Giáo hội Thánh đình cũng chọn ra những tín đồ có tài năng thiên phú từ trong số đó. Một khi được chọn, người đó có thể trực tiếp trở thành nhân sự cốt lõi của Thánh đình.”
Đôi mắt của Emam lóe lên sự mong chờ, suy cho cùng thì thứ hắn học là thần thánh học.
Một khi may mắn được chọn trúng, hắn có thể trực tiếp tiến vào trung tâm của Thánh đình, một phát bay lên trời.
“Chúng ta đi thôi, nhanh lên.”
Emam rõ ràng không phải là một tín đồ sùng đạo, hắn dẫn đám đông cùng đi đến phía bên phải của quảng trường, rồi trộn lẫn với một nhóm các tín đồ đang nhắm mắt cầu nguyện.
Phương Hằng học theo bộ dạng của Emam, giả vờ như đang cúi đầu cầu nguyện, ánh mắt không ngừng thăm dò xung quanh.
Ngoại trừ các tín đồ, toàn bộ khu vực quảng trường còn có một lượng lớn thị vệ mặc trang phục của Thánh đình.
Ở lối vào đại điện của đại giáo đường, một số thẩm phán quan của Thánh đình đang say sưa giảng giải về điều gì đó.
Phương Hằng híp mắt, thấp giọng hỏi Mặc Gia Vĩ ở bên cạnh: “Đã kiểm tra chưa? Tình hình thế nào?”
“Ừm, đã nhìn một lượt rồi.”
Mạc Gia Vĩ sử dụng các thuật trinh sát để quan sát kẻ địch của Thánh đình ngay từ đầu, nhỏ giọng nói: “Người đang nói chuyện đứng trước cửa là thẩm phán quan Thánh đình, những người bảo vệ đang đứng và tuần tra trên quảng trường là những thánh kỵ sĩ bình thường, đều là bọn gà mờ, dễ xử lý.”
Mạc Gia Vĩ nói xong liền bĩu môi, hơi khinh thường.
Chỉ là một thẩm phán quan mà thôi, lúc trước Phương Hằng đã dùng tay xiên mấy tên.
Phương Hằng nghe xong khóe miệng nở một nụ cười khổ tâm.
Nếu là trước đây thì dễ đối phó hơn nhiều, nhưng bây giờ thì không chắc nữa.
“Các tín đồ, Thần đã cảm nhận được lời cầu nguyện của các ngươi. Chúng ta phải mạnh mẽ, nỗi đau mà chúng ta đang chịu đựng chính là bài kiểm tra của Thần đối với chúng ta.”
Nắm quyền trượng thần thánh trong tay, thẩm phán quan tinh anh gõ nhẹ lên mặt đất rồi tiếp tục nói: “Tà ma vực sâu đã giáng lâm thế giới, thế giới giờ đây đang trên bờ vực hủy diệt, các vong linh ở vùng đất Ôn Dịch vẫn đang mê hoặc những linh hồn lạc lối…”
Các tín đồ của Thánh đình nửa quỳ trên mặt đất, vẻ mặt lộ rõ sự phấn khích.
“Đau khổ cuối cùng sẽ qua đi, thánh quang nhất định sẽ chiếu rọi mọi nơi!”
‘Nhắc nhở: Bạn bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng của kỹ năng tin ngưỡng, bạn miễn dịch với hiệu ứng lần này.’
Khi Phương Hằng nhìn thấy lời nhắc nhở trò chơi, chợt giật mình.
Kỹ năng?
À, Thánh đình vẫn lừa xung quanh.
Phương Hằng lại liếc nhìn những người chơi bên cạnh mình.
Emam và Mạc Gia Vĩ đang ở một bên vẫn không sao, nhưng trên mặt Trác Linh Phương rõ ràng là có vẻ mong ngóng.
Kỳ lạ, nàng không nhận được lời nhắc của trò chơi sao?
Xem ra Thánh đình vẫn còn thứ gì đó làm mê hoặc lòng người.
Bản thân thuộc tính của Trác Linh Phương không cao, lại thêm dễ dàng bị kỹ năng của thẩm phán quan gây ảnh hưởng.
Phương Hằng đang định nhỏ giọng hỏi, Emam ở bên cạnh đã nhỏ giọng nhắc nhở: “Các vị, nghi thức Thần chọn sắp bắt đầu rồi, các ngươi cúi đầu xuống thấp một chút, đừng làm gì cả. Đừng để bị phát hiện.”
“Được.”
Phương Hằng nghe vậy cúi đầu, khóe mắt nhìn về phía trước.
Trước đại giáo đường, hơn chục vị thẩm phán quan Thánh đình đứng thành một hàng, đồng thời thi triển Cuốn sách sơ khai, niệm chú lời cầu nguyện.
Thánh quang màu vàng ngưng tụ lại với nhau, tạo thành một quả cầu ánh sáng lớn dài hơn hai mét, từ từ bay lên không trung.
Phương Hằng nhìn chằm chằm vào thẩm phán quan tinh anh của Thánh đình đang đứng ở giữa quang cầu, điều khiển quả cầu thánh quang.
Huh?
Cái đó là?
Mí mắt Phương Hằng giật một cái, ánh mắt không dời đi chỗ khác, nhìn chằm chằm quyền trượng trong tay thẩm phán quan!