“Ồ, này là gì vậy?”
Phương Hằng tò mò.
“Danh sách sửa chữa phòng thí nghiệm, trên danh sách là những máy móc mà ta cần ngươi sửa giúp, phần còn lại thì ta sẽ tự nghĩ cách.”
“Đúng rồi, một số dụng cụ có đánh dấu phần trăm sửa chữa, không cần phải làm việc gì vượt quá phạm vi năng lực của mình, sửa cho đến khi đạt phần trăm mục tiêu thì có thể dừng lại, cám ơn.”
Vừa dứt lời, Khâu Diệu Khang lập tức quay lưng lại, và bắt đầu chuẩn bị cho giai đoạn đầu của thí nghiệm phân tích virus G.
“Á… Ngươi điên rồi à?”
Phương Hằng ngẩn người.
“Không phải ngày hôm qua ngươi không cho ta đụng vào dụng cụ thí nghiệm quý báu của ngươi sao?”
Hắn còn định thể hiện kỹ xảo sửa chữa máy móc ở ngay trước mặt Khâu Diệu Khang trước mặt, thuận tiện lấy lại thể diện cho lần sửa chữa thất bại ngày hôm qua.
“Đi nhanh đi.”
Khâu Diệu Khang cũng không thèm quay đầu lại.
“Ta cần mau chóng nghiên cứu ra loại thuốc chống lại virus G trước khi ngươi vào thành phố Pinewood, để tăng khả năng chống bị lây nhiễm của ngươi.”
“Nếu có đủ thời gian, ta có thể phân tích và nghiên cứu các loại thuốc có hiệu quả cao hơn, để làm tăng thuộc tính cơ sở của ngươi lên.”
“Đừng lãng phí thời gian của mọi người.”
“Được! Không thành vấn đề! Đại lão!”
Tình thần của Phương Hằng trở nên phấn chấn.
Nghe thấy có thuốc miễn phí, hắn lập tức ngoan ngoãn im miệng.
Phương Hằng triệu hoán mấy con zombie dây leo ở tầng hầm tới.
Sau đó hắn sờ cằm một cái.
“Tiếp theo nên làm gì bây giờ?”
Phương Hằng bắt đầu suy nghĩ cách làm thế nào để dạy cho phân thân zombie hiểu được danh sách liệt kê.
Khâu Diệu Khang - ngươi đang tiến hành thí nghiệm phân tích chợt quay đầu lại.
Đầu tiên là hắn nhìn đám phân thân zombie của Phương Hằng, sau đó hắn lại nhìn Phương Hằng một lượt từ trên xuống, để lộ dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Phương Hằng chú ý tới ánh mắt khiến người ta có cảm giác bị áp lực của Khâu Diệu Khang, hắn đành hỏi: “Lại sao thế?”
“Quần áo bảo hộ đâu?”
“A… Ý ngươi là zombie.”
Phương Hằng lặng lẽ nhìn đám zombie dây leo ở đằng sau lưng.
Khâu Diệu Khang nhìn vào phòng thí nghiệm trống.
“Ngoài chúng ra thì còn ai?”
“Được rồi, để ta thử một chút…”
...
‘Nhắc nhở: Zombie của ngươi bị công kích bởi súng ống, zombie của ngươi định né tránh, nhưng thất bại, ngươi nhận trị số kinh nghiệm cho kỹ năng né tránh +1.’
‘Nhắc nhở: Zombie của ngươi bị bỏng gây tổn thương liên tục…’
“Ồ, đám người chơi này vẫn còn chút thực lực, lại chủ động tấn công.”
Phương Hằng lẩm bẩm trong miệng.
“Bọn họ lấy được súng ống từ đâu nhỉ?”
Ban đầu hắn còn nghĩ cho mấy người chơi của công ty Ampter thêm một ít thời gian để bọn họ chuẩn bị thêm ít cung tên và đạn dược.
Bằng không thì một làn sóng zombie tràn tới sẽ trực tiếp san bằng họ, làm vậy thì sẽ không đạt được hiệu quả quét kinh nghiệm.
Không ngờ đám người này lại chủ động tấn công.
Vậy thì chiến một trận thật vui vẻ nào!
Bên trong phòng thí nghiệm, Phương Hằng vừa cầm danh sách sửa chữa mà Khâu Diệu Khang cung cấp, điều khiển cho đám phân thân zombie mặc quần áo bảo hộ vào để sửa chữa dụng cụ thí nghiệm, vừa điều khiển phân thân zombie từ xa để tấn công tầm xa lấy kinh nghiệm.
Khu rừng rậm, tại nơi ẩn núp ở dưới chân núi nào đó.
Nhóm zombie ở trước mặt khiến cho tổ trưởng tổ bảy của đoàn lính đánh thuê Bụi Gai Đen - Hắc Lão Hổ nhức đầu vô cùng.
Gần đây mọi chuyện đều không được êm xuôi!
Hai ngày trước, bọn họ gặp phải đám zombie dây leo đang chặn ngay giao lộ.
Còn để mất hai đội viên.
Cuối cùng hôm nay cũng gặp lại ở trong nhiệm vụ!
Hơn nữa lần này, bọn chúng vẫn chủ động tấn công vào nơi ẩn núp của người chơi!
“Tại sao lại là chúng chứ?”
Đáy lòng Hắc Lão Hổ có linh cảm không ổn.
Đám zombie này rất dễ nhận ra.
Không sai, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp đám zombie cầm trường mâu làm vũ khí ở trong trò chơi!
Trước khi đoàn lính đánh thuê tiếp nhận nhiệm vụ, nhiệm vụ đã ghi rõ ràng là họ sẽ gặp zombie dây leo. Vậy nên lần này, tiểu đội do Hắc Lão Hổ chỉ huy đã trang bị bình đốt - loại vũ khí tốt nhất để đối phó với zombie dây leo.
Nhưng hiệu quả thực tế lại không tốt.
Đúng là bình đốt có thể khiến cho zombie bị lửa thiêu cháy một khoảng thời gian.
Đám zombie dây leo với ngọn lửa ở trên người, tay chúng cầm cây giáo dài bằng sắt, dáng vẻ trông vẫn sanh long hoạt hổ.
Thậm chí còn tăng thêm mấy phần khí thế, khiến cho người chơi không dám tùy tiện đến gần chúng.
“Đội trưởng, tấn công bằng lửa vẫn không có nhiều tác dụng với bọn chúng.”
“Chiến thuật số 2, tách bọn chúng ra!”
Với một lượng lớn zoombie khó dây vào như thế này, Hắc Lão Hổ không thể không điều chỉnh chiến thuật, chuẩn bị giam chân đám zombie lại, kéo dài chiến tuyến để tiến hành làm tiêu hao.
May là chỉ số IQ của đám zombie này vẫn thấp như cũ.
Tận dụng bất lợi của bọn chúng là tốc độ di chuyển chậm để tiêu hao diều từ từ.
Nhưng khi đánh được một lúc lâu, đạn súng lục mà họ mang tới đã tiêu hao hơn một nửa, sao zombie lại nhanh chóng đánh chết một người.
Hắc Lão Hổ không nhịn được mà hỏi Ant - người phụ trách nơi ẩn núp đang đứng kế hắn.
“Sao các ngươi chọc phải bọn chúng vậy?”
Đối mặt với sự tra hỏi linh hồn, mấy người chơi của công ty Ampter để lộ vẻ mặt đầy buồn khổ.
“Thật là không mà, chúng ta chẳng làm gì cả, là bọn chúng chủ động công kích chúng ta.”
“Thật không, vậy thì kỳ lạ.”
Khuôn mặt của Ant đen lại.
“Khỏi cần suy nghĩ, đám zombie điên thì có thể có lý do gì? Đơn giản là chúng bị thu hút bởi mùi máu thịt, mau nghĩ cách giải quyết bọn chúng đi.”
Hắc Lão Hổ thầm lắc đầu trong lòng.
Lý do này của Ant rõ ràng là không thuyết phục.
Hắc Lão Hổ gạt những suy nghĩ vô nghĩa này sang một bên, và nghĩ cách làm sao để ứng phó với cục diện khó khăn trước mắt này.
Zombie dây leo có lượng máu nhiều, tốc độ hồi máu cũng nhanh, nếu buộc phải giết chúng thì quá lãng phí tài nguyên.
Bọn họ hoàn toàn không có nhiều đạn như vậy.
Chỉ có nghĩ cách dụ bọn chúng đi, tìm một vách đá nào đó chẳng hạn, rồi dụ bọn chúng xuống là đã giải quyết xong rồi.