Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 189 - Chương 192: Câu Cá (2)

Chương 192: Câu cá (2)

Dù rằng làm như vậy cũng chẳng có hiệu quả gì.

Hắc Lão Hổ đi đến bên Ant, người đang vô cùng chán nản thất vọng.

“Ant, gần đây ngươi có đắc tội với ai bên ngoài không?”

Tim Ant chợt lệch một nhịp.

Hắn quay đầu lại, như bị nói trúng tim đen, tức giận nói: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Ý ta là, ngươi có biết gần đây có một nhà tù không?”

Đồng tử Ant co lại, từ phẫn nộ đến chột dạ, và thậm chí còn có chút hối hận.

Nhìn vào biểu hiện của hắn, không đợi Ant trả lời, Hắc Lão Hổ đã có câu trả lời chắc chắn cho mình.

Hắn mặt không chút biểu cảm chấp hành thủ tục của đoàn lính đánh thuê.

“Xin lỗi, sức mạnh của đàn zombie dây leo vượt quá dự kiến ​​của chúng ta. Các ngươi đã không báo trước khi chiến đấu nên nhiệm vụ này, đoàn đội chúng ta không thể hoàn thành được.”

“Có người sẽ liên hệ với công ty các người để hoàn lại tiền sau. Theo giao hẹn, chúng ta sẽ tiến hành rút lui.”

“Này, vác ngươi! Cứ đi như vậy sao? Các ngươi có biết thất bại nhiệm vụ gây cho chúng ta bao nhiêu tổn thất không hả? “

Ant tức giận chỉ vào đoàn lính đánh thuê Bụi Gai Đen đang nhanh chóng rút lui và bỏ chạy, vừa bất lực vừa phẫn nộ nói: “Ta sẽ khiếu nại các người! Chuyện này không dễ dàng kết thúc như vậy đâu!”

Mira vươn tay ấn lên vai Ant: “Vô dụng thôi, ngươi đừng nói nữa, cho dù có kéo bọn họ trở về cũng không cứu vãn được, báo tin cho công ty, rồi rút quân rời khỏi rừng thôi.”

“Ta không cần ngươi dạy bảo.”

Ant nghiến chặt răng.

……

‘Nhắc nhở: Đàn zombie đang phá dỡ bức tường gạch ...’

‘Nhắc nhở: Đàn zombie đang phá dỡ bức tường gạch ...’

‘Nhắc nhở: Đàn zombie đang phá dỡ bức tường gạch ...’

Chạy hết rồi sao?

Không chiến đấu nữa à?

Thấy ghi chép trò chơi không còn thông báo rằng zombie bị sát thương.

Phương Hằng đờ đẫn một lúc.

“Thật là nhàm chán.”

Hắn thầm lẩm bẩm, rồi lướt xem thuộc tính nhân vật.

Sau một ‘cuộc chiến đấu gian khổ’, kỹ năng đón đỡ và né tránh của hắn đã tăng lên cấp 10.

Cách cấp 13 dự kiến một chút nữa.

“Quên đi, chúng ta tiếp tục phá dỡ vậy...”

……

Hai ngày sau, lúc sáng sớm.

Tại phòng họp tác chiến mới được sửa sang xong của nhà tù.

Mười ba thành viên thuộc sở hữu phòng làm việc, bao gồm cả Phương Hằng, đều tập trung ở đây.

Kể từ sau khi rời khỏi công ty Trò chơi Hoàng Minh, ông già Jimmy và cả Lưu Lâm đã ký một thỏa thuận với Phương Hằng. Bọn họ trả cho hắn 10 vạn tiền thuê nhà mỗi tháng và sống trong nhà tù này.

Phương Hằng sẽ cung cấp cho bọn họ 100% sự bảo vệ và thức ăn.

Còn Liêu Bộ Phàm đã lựa chọn làm việc đổi tiền thuê, tiếp tục làm việc trong trò chơi, Phương Hằng trả hắn 3 vạn tiền lương mỗi tháng.

Ngoài năm người mới của Lưu Nghị, phòng làm việc đã tuyển thêm sáu người nữa.

Họ đều là những sinh viên đại học mà Bùi An An cho là đáng tin cậy hơn cả sau khi sàng lọc.

Lúc này, trước mặt mỗi người là một radio cầu sinh cá nhân.

Nó được kết nối với máy khuếch đại công suất trung tâm.

Máy khuếch đại cho phép radio cầu sinh nhận và gửi thông tin liên lạc trong khoảng cách xa hơn.

Phương Hằng nhìn xung quanh, ánh mắt đảo qua những gương mặt hào hứng trước bàn.

“Kế hoạch Câu Cá giai đoạn 2, bắt đầu!”

Liêu Bộ Phàm hào hứng giơ tay: “Ông chủ! Để ta! Lần này ta sẽ thử trước!”

“Được, bắt đầu đi!”

Liêu Bộ Phàm nhập một dòng chữ vào radio cầu sinh.

Sau vài giây, tất cả người chơi đều nhìn thấy thông báo trên radio cầu sinh của mình.

‘Liêu Bộ Phàm: Zombie đột kích bất ngờ! Làm sao đây? Zombie của ta bị tấn công rồi! Sao lại có nhiều zombie đột kích căn cứ của ta vậy chứ? Tiêu rồi, không xong rồi!’

“Thế nào?”

Gửi xong tin nhắn, Liêu Bộ Phàm nhìn mọi người.

Tất cả mọi người đều im lặng.

“Phàm ca.” Lưu Nghị cẩn thận sắp xếp lời nói: “Có phải diễn hơi khoa trương quá rồi không?”

“Khoa trương? Chắc không đâu...”

Liêu Bộ Phàm ngượng ngùng sờ má.

“Vậy ngươi thử xem.”

Lưu Nghị xoa tay hăm hở, nhanh chóng soạn một tin nhắn để gửi đi.

‘Lưu Nghị: Ta phải làm sao đây, một nhóm zombie đang vây quanh cổng căn cứ của ta? Khẩn cấp, mau đến giúp đỡ! Hãy phổ biến.’

“Như thế nào?”

Đám đông lại rơi vào im lặng.

“Khụ, mọi người đều thử đi.”

Phương Hằng ho nhẹ một tiếng, không biết có phải là ngại ngùng hay không, đều phải làm thử.

Nếu không làm đi thì đừng trách ta không khách khí.

‘Nham Lỗi: Các ngươi cũng bị tấn công sao? Chết tiệt, chuyện gì xảy ra thế này? Sáng nay trụ sở của ta đã bị một đợt zombie tấn công!’

‘Lưu Nghị: Fuck! Lầu trên, ta cũng thế! Sao bỗng nhiên bọn zombie này lại xuất hiện vậy?’.

‘Khương Phi: Ta không sống nổi nữa, ngày nào cũng gặp phải zombie đã đủ phiền phức, còn sinh tồn cái rắm ấy! Ta rời đi rồi, mọi người cũng tranh thủ thời gian di chuyển đi, nhân lúc bây giờ còn có thể lấy chút vật tư ở nhà tù kia.’

‘Lý Siêu: Chưa đến Huyết Nguyệt đã làm vậy thì sau này sống thế nào? Vốn dĩ sinh tồn trong rừng không hề dễ dàng đâu.’

‘Tôn Vinh Dược: Trong khu rừng gần nhất có rất nhiều zombie ẩn hiện. Các ngươi có phát hiện ra không? Ở khu vực lân cận có càng ngày càng nhiều zombie.’

Một ID lạ xuất hiện trong group chat.

‘Tôn Phi Hổ: Zombie dây leo đúng không? Các ngươi cũng bị tấn công à?’

Ngay lập tức, mọi người trong phòng họp vui mừng, họ nhìn nhau.

Cắn câu rồi!

Lưu Nghị nhanh chóng so sánh danh sách.

“Tìm thấy rồi! Ở trong một căn hộ không chịu di dời tại khu vực phía Bắc!”

‘Liêu Bộ Phàm: Ta không chịu nổi nữa rồi, ngày mai ta sẽ chuyển đi. Mẹ nó, trong rừng rất khó đối phó! Mấy người bạn của ta đều ăn no uống say ở bên ngoài. Ta có ở trong này chịu khổ cực cũng chẳng có ý nghĩa gì.’

Phương Hằng nhìn các người chơi diễn kịch, thầm gật đầu.

Hai hôm nay, Phương Hằng đã tiến hành tìm kiếm sơ bộ tất cả khu vực rừng rậm.

Khu vực rừng rậm quá lớn!

Phương Hằng mua xe máy và xe đạp ở chỗ của Vettel, để phòng việc các thành viên phải đi vào khu vực rừng rậm, phải dùng điểm số cầu sinh để tiến hành lục soát trong khu vực rừng rậm xem có nơi ẩn núp nào có người chơi hay không.

Nếu thấy nơi ẩn núp có người chơi sẽ ghi chép lại tên tuổi, sau đó thử bắt chuyện với họ, xem bọn họ có muốn chuyển chỗ hay không.

Bình Luận (0)
Comment