Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 1918 - Chương 1920 - Tinh Thạch Rực Rỡ

Chương 1920 - Tinh thạch rực rỡ
Chương 1920 - Tinh thạch rực rỡ

Còn về phần đá tinh thạch rực rỡ phải sử dụng như thế nào thì hiện tại hắn vẫn còn chưa biết, có lẽ đợi sau khi chính thức thăng lên cấp 30 nhiệm vụ mới đưa ra lời nhắc nhở.

Trong lòng Phương Hằng không khỏi dâng lên vài phần khẩn thiết mong ngóng.

Lần thứ hai nâng cấp thiên phú cực kỳ quan trọng, có rất nhiều người chơi vốn có tổng thể điểm kỹ năng thiên phú không cao, nhưng sau lần nâng cấp thứ hai đã có biến chất.

Bản thân phân thân zombie của hắn vốn đã có hiệu quả cấp cao nhất, khi nâng cấp cường hóa lần đầu tiên Phương Hằng cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể nâng kỹ năng lên một tầm cao mới, nâng cấp lần thứ hai đương nhiên không thể để tụt lại phía sau.

Theo đuổi tối thượng!

Để xem xem thiên phú có thể được cải thiện đến mức độ nào!

Sau khi quay trở lại.

Đợi sau khi quay trở lại phải ngay lập tức bắt tay vào chuẩn bị nâng cấp!

Nghĩ một lúc, Phương Hằng cất viên tinh thạch rực rỡ màu tím vào ba lô, cuối cùng mới nhìn vật phẩm hình cục bông còn sót lại trên mặt đất.

Những thứ này lại là cái gì?

Phương Hằng nghi hoặc trong lòng, hắn đưa tay ra thử chạm vào nó.

Ngay khi ngón tay chạm vào nó, vật phẩm cục bông biến thành một cục tro trong lòng bàn tay.

Các đầu ngón tay lấm tấm một màu nâu đen bụi bặm.

Nhắc nhở trò chơi nhấp nháy trên võng mạc.

‘Nhắc nhở: Người chơi đã tìm thấy vật phẩm đặc biệt – tàn dư chưa rõ’.

Cái gì?

Tàn dư?

Phương Hằng nhìn vào những ngón tay của mình rồi cau mày.

“E rằng là một bộ phận tàn dư của thể virus hạt giống quỷ.”

Phương Hằng nghe vậy không khỏi nghiêng đầu.

Sau khi khúc gỗ tan chảy, Khâu Diệu Khang xác nhận rằng virus “hạt giống quỷ” đã tiêu tan, vậy nên hắn cũng đi đến bên cạnh Phương Hằng.

Khâu Diệu Khang tiếp tục tiến lên nửa bước, ngồi xổm bên cạnh vật phẩm cục bông, đeo găng tay vào, cẩn thận dùng nhíp thu gom những sợi bông màu đen trên mặt đất vào một chiếc lọ thủy tinh, rồi tiếp tục nói: “ Bây giờ khó nói rõ lắm, sau khi quay về ta sẽ kiểm tra xét nghiệm chúng thêm”.

“Ừm, được.”

Phương Hằng gật gật đầu.

Phía sau hai người, đám người Vĩ Luân cũng chậm rãi đi tới, bọn họ ít nhiều cũng có điều nghi hoặc.

Bầu không khí nguy hiểm trong chốc lát liền biến mất.

Có vẻ như tà ma vực sâu đã bị tiêu diệt rồi?

Đơn giản như vậy sao?

Không có bất kỳ vụ nổ nào, đơn giản như vậy là đã bị hủy diệt rồi?

Price nhìn xuống đống bông tàn còn sót lại sau khi những khúc gỗ đen bị phá hủy, rồi lại ngẩng đầu nhìn Phương Hằng, trong mắt hắn chứa đựng sự mong đợi và hoài nghi.

Hắn đương nhiên hi vọng Phương Hằng có thể giải quyết hoàn toàn tà ma vực sâu.

Nhưng mà……

Phương Hằng còn quá trẻ, hơn nữa xem ra có hơi dễ dàng tùy tiện.

Hoàn toàn khác với những gì trong tưởng tượng của bọn họ.

Vĩ Luân đã thông qua ấn ký thánh giả cảm nhận được gì đó, nhìn phía Phương Hằng, yết hầu lăn lên lăn xuống, dùng ngữ khí không xác định hỏi: “Phương Hằng, tà ma vực sâu. . . Nó. . . “

“Ừm.”

Phương Hằng nhìn đám người Vĩ Luân: “Cảm ơn các vị đã ủng hộ suốt chặng đường. May mà không hổ thẹn, tà ma vực sâu đã bị tiêu diệt hoàn toàn.”

Thực sự thành công rồi?

Tà ma vực sâu thực đã bị diệt rồi?

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Phương Hằng, mọi người lập tức thì thầm to nhỏ với nhau, thảo luận không ngừng.

Cuộc thảo luận dần trở nên to hơn.

Mạc Gia Vĩ sớm đã thông qua lời nhắc trong trò chơi mà xác nhận được việc này, tâm trạng của hắn đang rất tốt, hắn vừa mới rút được một kỹ năng cấp S để sử dụng, vậy nên hắn đi theo bên cạnh Phương Hằng rồi hỏi nhỏ: “Phương Hằng, thí luyện cũng sắp xong rồi, chúng ta cũng nên quay lại rồi chứ?”

Hiện tại, tà ma vực sâu cũng đã bị tiêu diệt hoàn toàn, Boss cuối cùng cũng đã xử lý xong, tất cả phần thưởng đã thu vào tay rồi, cấp độ thí luyện cũng đã đạt đến cấp độ SSS+ cao nhất.

Vẫn lưu lại ở đây thực chẳng có ý nghĩa.

“Ừm.”

Phương Hằng cũng gật đầu theo.

Thời gian thí luyện còn lại sáu ngày, hắn đương nhiên có thể lựa chọn tiếp tục ở lại nơi này để kiếm lợi ích lớn hơn, thậm chí nói muốn hoàn toàn khống chế toàn bộ thế giới này trong tay cũng không phải là chuyện khó.

Chỉ là Phương Hằng cảm thấy không quá cần thiết.

Bí mật của cùng đất Man tộc đã được khám phá bảy tám phần rồi.

Hơn nữa, thế giới hiện thực còn đang đối mặt với uy hiếp của khí tức thế giới chết, trước khi tiến vào thí luyện, hắn đã ước định với tướng quân thời gian bảy ngày, bây giờ đã là ngày thứ mười hai rồi, hắn phải nhanh chóng trở về.

Còn về phần còn lại của thế giới Man tộc, vẫn còn rất nhiều tài nguyên có thể thu lợi được, những thứ này có thể để lại cho Đường Minh Nguyệt xử lý.

Tin rằng Đường Minh Nguyệt sẽ không làm hắn thất vọng.

Dù sao hắn cũng đã có được tọa độ không gian giới vực của vùng đất Man tộc, đến lúc đó hắn có thể xây dựng một thông đạo dịch chuyển, sau đó lại đến vận chuyển vật tư về.

Suy cho cùng trên người hắn đang mang cái tác dụng phụ của “đại pháo thủy tinh” này thực quá không an toàn.

Phải nhanh chóng quay trở lại, đến lúc đó hiệu ứng của kỹ năng “thể bất tử” mới được khôi phục.

Vấn đề cuối cùng còn lại chính là Abe Chie.

Nghĩ một hồi, Phương Hằng dùng nhận thức tâm linh của mình liên hệ với Abe Chie.

Sau khi cùng trao đổi với Abe Chie một lúc, Phương Hằng thở dài không biết làm sao.

Bình Luận (0)
Comment