Người phụ nữ có mái tóc dài vàng óng tuyệt đẹp, đồng tử màu xanh dịu dàng, tỏa ra hơi thở thánh thiện dưới lớp váy dài sáng màu.
Các dao động sức mạnh của hệ thần thánh được tỏa ra theo mọi cử chỉ là cực kỳ dễ thấy trong đại sảnh người chết.
Trong mắt Phương Hằng lóe lên một chút nghi hoặc.
Xét theo màu tóc và màu mắt của nàng, chắc không phải là người của quận Đông Liên bang.
Mười mấy thánh kị sĩ bảo vệ bên cạnh Vionna.
Trong ánh mắt họ mang theo vài phần kiêu ngạo.
Những người này đều là người của Thánh đình sao?
Lạ thật, làm sao bọn họ dám đến? Thật sự không sợ bị đánh chết sao?
"Đừng gây sự, đừng gây sự..."
Phương Hằng trong lòng thầm lẩm bẩm vài câu, quay đầu nhìn chỗ khác, tiếp tục cúi đầu xem các thông tin trong giao dịch.
Thật đáng tiếc, hắn tìm kiếm một lượt trong đó, nhưng không tìm thấy bất kỳ đạo cụ liên quan nào kiểu như thông đạo giới vị hay sinh vật được cấy ghép.
Thay vào đó, tìm thấy rất nhiều đồ chơi nhỏ liên quan vong linh học.
Nhưng đều rất đắt tiền và hiệu quả cũng rất bình thường.
Phương Hằng đang suy nghĩ, một bàn tay chợt vỗ nhẹ vào sau lưng, "Ông chủ Phương, ta đã tìm ngươi một lúc, thì ra ngươi đang trốn ở đây một mình?"
"Ừm?"
Phương Hằng ngẩng đầu nhìn chung quanh, phát hiện phần lớn người trong đại sảnh đều đã rời đi, lập tức trở nên vắng vẻ rất nhiều.
"Nhanh như vậy đã trở về? Hàng hóa đều giải quyết xong rồi sao?"
"Này, trước tiên đừng nói về hàng hóa, kiếm tiền trả nợ thì lúc nào mà chả làm được, người vong linh học bọn ta đều bị người khác ức hiếp!"
Lý Thiếu Cường vội vàng di chuyển những người cứu hộ, kéo Phương Hằng và chạy về phía khu vực bên phải của đại sảnh người chết.
"Đi, ta dẫn ngươi qua đó."
Phương Hằng đi theo Lý Thiếu Cường đến tận quảng trường bên ngoài đại sảnh người chết, thấy một nhóm người đang tụ tập ở trung tâm quảng trường, tạo thành một vòng tròn lớn.
Nhóm người Thánh đình mới nhìn thấy trước đó, bị bao vây ở trung tâm.
Rất nhiều người xì xào bàn tán, Đàm Sóc cùng hai học giả vong linh cũng ở bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ.
Phương Hằng không khỏi có chút muốn hóng chuyện, hắn tiến lên tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy? Đây là đánh nhau sao?"
"Những người Thánh đình này rõ là cố ý tới gây rối."
Đàm Sóc đã chứng kiến toàn bộ quá trình tranh đấu, thì thầm bên cạnh Phương Hằng: "Nghênh ngang khệnh khạng đi vào đại sảnh người chết khiêu khích thì cũng thôi đi, lại còn nói năng không biết giữ mồm suốt cả đường đi, mấy vị huynh trưởng nhìn không thuận mắt, xung đột với bọn họ, sau đó liền động thủ, nói rằng đó là một cử chỉ."
Phương Hằng nghe vậy ngẩng đầu lên.
Trên quảng trường, một người trẻ tuổi ăn mặc như thánh hỵ sĩ nhìn quanh những học giả vong linh đang có mặt với vẻ mặt ghê tởm, đầy khinh thường và chế nhạo.
"Nói cái gì mà tỉ thí, căn bản không công bằng. Bản thân thần thánh học đã hạn chế rất nhiều đối với vong linh học của chúng ta."
Phương Hằng đồng ý với điều đó.
Hắn đã thử qua nhiều lần trong Hành lang Trầm Luân trước đây và thần thánh học rất hiệu quả trong việc đối phó với hệ vong linh.
Những người chơi bên phía pháp sư vong linh lần lượt lên thách đấu đều thất bại, và những người tụ tập xung quanh thậm chí còn khó chịu hơn.
“Ông chủ Phương, đám người này đúng là vô dụng.” Lý Thiếu Cường tức giận nói: “Hay là ngươi giúp đỡ chút đi, lên dạy cho bọn chúng một bài học?”
"Hả? Ta?" Phương Hằng vội vàng lắc đầu cự tuyệt, "Ta không đi."
Vừa nãy còn mới nói phải khiêm tốn, bây giờ sao xuất đầu lộ diện được?
"Hả, tại sao?"
Lý Thiếu Cường không ngờ Phương Hằng sẽ trực tiếp từ chối, không khỏi ngạc nhiên.
Hắn trước đây đã đi cùng với Phương Hằng suốt chặng đường thí luyện ở Hành lang Trầm Luân, và hiểu rất rõ về thực lực của Phương Hằng.
Theo ý kiến của hắn, với thực lực của Phương Hằng, muốn bóp nát mấy tên thánh kỵ sĩ trước mặt còn chẳng phải quá dễ dàng sao?
Đây không phải là một cơ hội tuyệt vời để đạt được danh tiếng trong hiệp hội nghiên cứu vong linh sao?
Trong khi còn đang ngạc nhiên, hai pháp sư vong linh trẻ tuổi đang thách đấu đã bị thánh kỵ sĩ đánh bay và ngã mạnh xuống đất.
"Chỉ có như vậy thôi sao? Chẳng lẽ không có người nào mạnh hơn bọn họ sao? Nếu đều là cấp bậc này, thì không cần lên nữa đỡ lãng phí thời gian."
Thánh kỵ sĩ hộ vệ càng thêm kiêu ngạo, nhìn chung quanh, "Quên đi, học giả vong linh cũng chỉ có như vậy thôi."
Từ đầu đến cuối, Viona, người được bao quanh ở trung tâm bởi nhóm người Thánh đình, không nói gì, và lặng lẽ đứng phía sau các thánh kỵ sĩ với nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt.
Nàng thậm chí còn chẳng đưa mắt nhìn vào những học giả vong linh xung quanh mình, trong từng cử chỉ dường như hoàn toàn không để những học giả vong linh vào mắt.
Điều này chắc chắn khiến các học giả vong linh thậm chí còn không hài lòng hơn.
Nhưng không có cách nào.
Không ai bước tới thách thức và ngăn cản Thánh đình.
Nhìn các thánh kỵ sĩ rời đi, các thành viên của Hiệp hội vong linh tập trung tại đại sảnh trong lòng đều hít một hơi thật sâu, lần lượt nguyền rủa.
Nhưng đánh thì đánh không lại.
Ấm ức vô cùng!
Lý Thiếu Cường cũng cảm thấy có chút không thoải mái, "Ông chủ Phương, ngươi cứ như vậy thả bọn họ đi sao? Chúng ta dùng mấy cái thủ đoạn bẩn thỉu cũng được..."
"Đừng do dự nữa, ngươi có ngốc không?"