Mấy tên người chơi phụ trách trông giữ nghĩa trang Xương Trắng phía dưới nhìn thấy con dơi bay qua giữa không trung, tức khắc liền trở nên cảnh giác, tới tấp giơ lên quyền trượng và trảm đao trong tay: “Đứng yên! Dừng lại! Nơi này là khu vực tư nhân! Lập tức dừng lại! Còn không dừng lại bọn ta sẽ tấn công đấy!”
Năm tên thủ vệ đến từ đoàn lính đánh thuê Lai Ân nhìn lom lom vào Phương Hằng đang ở giữa trời, che đậy sự vui mừng trong mắt, cẩn thận từng li từng tí tiến gần tới nơi Phương Hằng đáp xuống đất.
Chờ đợi đã lâu, cuối cùng cũng có thể khai trương rồi.
Phương Hằng đáp xuống từ giữa không trung, hồi phục hình thái nhân loại, đảo mắt nhìn mấy kẻ đang đi tới vây quanh mình.
Nhìn cách ăn mặc thì mấy kẻ này giống như đều là người chơi.
Chỉ có lác đác năm người.
“Này, ngươi là người mới tới hả? Biết đây là chỗ nào không?”
Phương Hằng nhíu mày: “Là nghĩa trang Xương Trắng?”
“Ha, biết là nghĩa trang Xương Trắng mà còn tới đây? Chả lẽ người của công hội nhà ngươi không nói cho ngươi biết chỗ này là địa bàn của ai sao?”
Một tên người chơi còn giữ lại hai cọng ria mép ngay khóe miệng bước tới gần Phương Hằng, rặt một dáng vẻ muốn chất vấn: “Chết tiệt, đồ đần độn nhà ngươi, quấy rầy đến sự chuyển động bình thường của ma pháp trận ở chỗ bọn ta, ngươi đền nỗi không!”
Phương Hằng nhìn về phía sau tên ria mép, một vòng xung quanh khu vực nghĩa trang Xương Trắng không ngừng tràn ra từng quầng sáng mờ nhạt.
Sinh vật cốt hài hình như có một chút sợ sệt đối với những quầng sáng ấy.
Chịu ảnh hưởng của vòng sáng, cốt hài chỉ lảo đảo ở khu vực bên trong nghĩa trang.
Phương Hằng nghiền ngẫm trong lòng.
Xem ra Harold cũng không biết khu vực này đã bị đám người chơi chiếm cứ.
Có hơi phiền phức.
Mấy tên người chơi thấy Phương Hằng không đáp lời, liền nháo nhào bao vây bốn phía rồi tới gần, mơ hồ muốn vây Phương Hằng vào giữa: “Này! Đang hỏi ngươi đấy! Tên câm này! Ngươi phá hỏng ma pháp trận của bọn ta rồi, biết không hả! Ngươi có biết để dựng nên ma pháp trận này, bọn ta đã tốn bao nhiêu thời gian, bỏ ra bao nhiêu tiền không?”
“Chết tiệt! Đền bù thiệt hại cho chúng ta mau! Chắc chắn phải đền bù! Đền tiền đi!”
Phương Hằng biết những kẻ này chính là đơn thuần gây sự, lạnh lùng nói: “Ăn vạ à? Trò này có hơi xưa rồi đấy.”
“Há! Đừng nói nhảm ở đây nữa cho ông! Có tiền hay không thì bảo!”
Mặt Nereo lộ ra biểu cảm âm u độc ác, nhích từng bước tới gần Phương Hằng, cực kỳ lớn lối hét lên: “Hoặc là đền tiền! Hoặc là bảo lão đại công hội nhà ngươi qua đây lãnh người! Đây là phép tắc! Hiểu không hả!”
Phương Hằng lạnh lùng nói: “Nếu ta không thì sao?”
Đám người chơi Nereo trông giữ ở chỗ này hơn nửa năm, lúc bình thường cũng có vài lính mới vừa tiếp nhận nhiệm vụ thăng cấp Vong linh học trung cấp chạy tới đây.
Vừa nhìn hình thái Huyết tộc của Phương Hằng liền biết đối phương là người chơi đến từ Huyết Tộc Ngày Tận Thế.
Lính mới mà thôi.
Vả lại mới nãy còn thăm dò qua, vừa nhìn chính là một lính mới không gia nhập bất kỳ thế lực nào.
Con dê béo có thể hung hăng thịt được một mớ!
“Ha, không có tiền?”
Nereo cười giễu, đưa tay ra, một cây mâu hài cốt hiện ra trong tay hắn.
“Vậy thì dùng mạng mà đền!”
Vụt!
Mấy mũi mâu hài cốt đâm chính diện tới chỗ Phương Hằng.
Phương Hằng nhíu mày lại, lập tức nghiêng người tránh ra, đồng thời quan sát bốn phía.
Không có những kẻ khác đi ra từ toà nhà thấp kia, chỉ có mỗi năm tên người chơi trước mắt mà thôi.
Có thể đối phó!
“Cùng lên đi! Chơi chết hắn!”
Nereo hét lên, ngay lập tức ngoài cơ thể ba người chơi đứng bên cạnh hắn bao phủ một lớp áo giáp xương, tốc độ của họ tăng lên, cầm trường đao và trường mâu bằng hài cốt trắng, cùng lao về phía Phương Hằng!
Phương Hằng nhíu mày.
Hiếm khi thấy tận ba học giả Vong linh hệ chiến sĩ!
Hơn nữa, bóng dáng của những sinh vật tạo thành từ hài cốt và các pháp sư vong linh hiện lên trên ma pháp trận.
Mấy bóng ma chạy về phía Phương Hằng!
Thuật triệu hồi vong linh! Thuật nguyền rủa vong linh!
Mikulash và hai học giả Vong linh hệ chiến sĩ khác chia nhau lao về phía Phương Hằng từ ba hướng khác nhau!
Giải quyết hắn!
Trong cái nhìn của ba chiến sĩ vong linh, Phương Hằng không hề có sức chống trả, chỉ như con sơn dương đợi làm thịt!
Khoảng cách giữa hai bên dần thu hẹp!
Hả?!
Đó là…
Bỗng nhiên, Mikulash cảm nhận được điều gì đó, đồng tử co rụt.
Phương Hằng đứng đó, cả người hắn tỏa ra một luồng sức mạnh thần thánh vô cùng mạnh mẽ.
Cuốn sách sơ khai?
Sức mạnh thần thánh?
Không ngờ người kia là người của Thánh đình?
Mikulash hoảng sợ, chẳng chờ hắn kịp phản ứng, một luồng ánh sáng vàng kim ập về phía hắn!
Quá nhanh!
“Rầm!”
Ánh sáng vàng kim đập mạnh vào áo giáp xương trước ngực Mikulash, khiến nó hoàn toàn vỡ nát!
Ngực Mikulash bị thương nặng, miệng hắn cảm thấy vị chua xót, sau đó cả người bắn ngược về phía sau!
Hai vong linh hệ chiến sĩ còn lại cũng bị tàn chương thần thánh bắn bay ngược ra ngoài!
“Xoẹt! Xoẹt xoẹt xoẹt!!”
Trên bầu trời, Mikulash lại nghe thấy những tiếng xoẹt xoẹt, hắn giật thót, cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía Phương Hằng, ánh mắt hiện rõ sự hoảng sợ.
Rốt cuộc đó là thứ gì?
Hắn định ngẩng đầu để nhìn rõ xem rốt cuộc đó là thứ gì, thế nhưng bỗng nhiên hắn thấy mấy cái bóng màu vàng kim bay về phía hắn!
“Ầm! Ầm!!”