“Các người bạn Thánh đình, đây không phải là một cách chào hỏi thân thiện, ở thế giới mà ta đang sống, nếu các ngươi tùy ý làm hư hại hoa lá, cây cối thì đều sẽ bị trừng phạt.”
“Phương Hằng?”
Rita chăm chú nhìn Phương Hằng.
Nàng phát hiện Phương Hằng trẻ hơn nàng nghĩ.
“Là ta, có gì chỉ giáo?”
“Hừ!” Tần Hổ hừ lạnh, bước ra từ bên cạnh, nghiêm nghị chất vấn: “Thời gian trước núi Thánh của Thánh đình bọn ta bị hủy diệt, có phải liên quan đến ngươi không?”
Phương Hằng lắc đầu nói: “Núi Thánh? Cả núi Thánh đột nhiên nổ tung sao? Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
“Phương Hằng, có người nhìn thấy ngươi xuất hiện ở Ochbrino vào ngày núi Thánh nổ tung, hơn nữa ngươi còn leo lên núi Thánh.”
Lúc Rita nói chuyện, liền thận trọng đánh giá phía sau Phương Hằng, cảnh giác phía sau rừng Thần thụ có mai phục hay không.
“Bọn ta muốn biết, hôm đó ngươi có chú ý thấy bất cứ điều gì hay không?”
Phương Hằng nhún vai.
“Vậy sao? Ta lại nhớ hình như ta chưa đi tới núi Thánh, tin tình báo của các ngươi có phải có chút không chính xác không?”
“Đừng phí lời với hắn nữa.” Tần Hổ nhỏ giọng nói, tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Quay về núi Thánh với ta! Chuyện này có liên quan gì đến ngươi hay không chúng ta đương nhiên sẽ điều tra rõ ràng!”
“Chậc, khẩu khí cũng lớn thật.”
Phương Hằng cười lạnh một tiếng, không thèm đáp lời Tần Hổ, mà di chuyển ánh mắt nhìn về phía chỉ huy tác chiến Liên Bang trung ương Robbien, hỏi: “Sao nào? Liên Bang khu Bắc các ngươi cũng có ý này sao?”
Robbien đang vui vẻ hóng chuyện ở một bên cau mày.
“Ngươi biết ta sao?”
“Vừa mới biết, ta nhớ rõ ta với Liên Bang khu Bắc các ngươi còn có hợp tác, thế nào? Cho nên các ngươi là đang muốn chấm dứt hợp tác sao?”
Lòng Robbien chùng xuống.
Cái phần rắc rối nhất tới rồi.
Một thời gian trước, sau khi trải qua một số trao đổi lợi ích, Phương Hằng đã “tặng” khu số 9 của thế giới Huyết tộc cho Liên Bang khu Bắc.
Đương nhiên, trên danh nghĩa thì thế giới khu số 9 vẫn là của Phương Hằng, Liên Bang khu Bắc đã bổ nhiệm một quan chỉ huy, do Liên Bang khu Bắc phụ trách kiến thiết bảo vệ người dân và vật tư cơ bản của khu số 9, hàng tháng còn sẽ cung cấp cho Phương Hằng với một phần thu nhập.
Mà trong ngầm, Liên Bang khu Bắc đang làm mọi thứ có thể để hoàn toàn nắm được quyền kiểm soát khu vực thứ chín!
Theo những gì Robbien biết, mọi chuyện đã và đang diễn ra trong bí mật, hơn nữa gần đây cũng đã có một bước đột phá khá lớn.
Phương Hằng dường như đang dồn nhiều tâm sức hơn vào trò chơi sơ cấp, không có thời gian đi để ý đến khu số 9.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, bây giờ Phương Hằng vẫn có quyền khống chế rất lớn trong khu số 9 Huyết tộc.
Cấp trên của Liên Bang khu Bắc đã ám thị cho họ trước khi hành động chiến dịch này.
Trong tối thì đối phó thế nào cũng được, nhưng ngoài sáng thì vẫn không hoàn toàn thích hợp để trở mặt chống lại Phương Hằng.
Liên Bang khu Bắc cho rằng Phương Hằng cũng không muốn làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng hiểu biết của Liên Bang khu Bắc đối với giới vực trò chơi sơ cấp có hạn, bọn họ không hề ngờ được rằng, Phương Hằng sớm đã đoạt lấy quyền hạn của giưới vực Huyết tộc rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể thu hồi lại toàn bộ quyền khống chế khu số 9.
“Đây là vấn đề trong trò chơi. Liên Bang khu Bắc chúng ta tiếp nhận yêu cầu từ Liên Bang trung ương, phối hợp với Thánh đình điều tra một số vấn đề. Ngoài ra, ngươi cũng biết rằng Liên Bang khu Bắc bọn ta với Thánh đình từ trước đến nay luôn có sự hợp tác chặt chẽ. Chuyện này là trách nhiệm của bọn ta, tình hình cụ thể ngươi có thể trưng cầu ý kiến với bên Liên Bang trung ương.”
Robbien còn tưởng Phương Hằng đã hoàn thành nhiệm vụ thí luyện rồi, đã rời khỏi vùng đất Man tộc.
Không ngờ hôm nay hắn lại đột nhiên gặp được Phương Hằng.
Sau khi suy nghĩ một chút, Robbien lập tức phản ứng lại, trên mặt mang theo nụ cười, đổ tội lên đầu trung ương Liên Bang trung ương.
“Giới chủ Phương Hằng, lần này bọn ta tới đây không phải là để gây chuyện, mà chỉ là trợ giúp Thánh đình tiến hành điều tra, cá nhân ta kiến nghị ngươi có thể đi theo Thánh đình bọn tạ tiếp nhận điều tra, đương nhiên, Liên Bang bọn ta sẽ đồng hành với ngươi, nếu ngươi đồng ý, Liên Bang bọn ta sẽ tuyệt đối đảm bảo sự an toàn của ngươi.”
“Không cần thiết nữa, ta không đồng ý.”
Chỉ dựa vào mấy câu nói kiểu này, Phương Hằng đã biết thái độ của Liên Bang khu Bắc, đương nhiên không cần cho Liên Bang khu Bắc cái thể diện đó.
Vẻ mặt một tên phó quan đứng bên cạnh Robbien trong nháy mắt liền biến sắc, hắn tiến lên nửa bước, quát mắng: “Phương Hằng! Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không hả! Chỉ là ngươi...”
Phương Hằng quay đầu nhìn Robbien, bình tĩnh hỏi: “Sao nào? Đây là thái độ của Liên Bang khu Bắc các ngươi sao?”
“Thật là ngại quá, cấp dưới không hiểu chuyện.”
Robbien vẫn giữ nụ cười trên môi, ra hiệu cho cấp dưới lùi lại.
Những gì hắn vừa nói chỉ là thăm dò Phương Hằng.
“Giới chủ Phương Hằng có lẽ là hiểu lầm gì đó rồi. Ta nhắc lại một lần, Liên Bang có hợp tác với Thánh đình, lần này chúng ta chỉ là vì thúc đẩy phát triển tình hữu nghị song phương, chúng ta không tham dự vào cuộc chiến giữa các người chơi. Ngươi lựa chọn thế nào cũng là lựa chọn của cá nhân giới chủ Phương Hằng.”