Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy (Dịch)

Chương 2029 - Chương 2031 - Thăng Cấp

Chương 2031 - Thăng cấp
Chương 2031 - Thăng cấp

Đã không phải lần đầu tiên đụng trúng oán vật khổng lồ cấp bậc tinh anh nữa, lần đụng phải trước đây, Phương Hằng đã biết nên giải quyết thế nào rồi.

Phương Hằng híp mắt, giữ nguyên thân hình giữa không trung, chạm nhẹ trên mặt đất lúc đáp xuống, rồi nhanh chóng đi tới bên phải ‌đống lửa linh hồn đang bùng cháy.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Phương Hằng bỗng chốc vươn tay đặt‌ trên đống lửa.

Gì chứ!?

Không ít học viên đều tập trung chú ý vào Phương Hằng, không nén nỗi nghi ngờ trong lòng, hắn muốn làm gì?

“Vụt!!”

Khoảnh khắc tiếp theo, ngọn lửa linh hồn vốn đang bùng cháy thế mà thình lình dâng lên độ cao mười mấy mét chỉ trong chớp mắt dưới sự thúc đẩy của Phương Hằng!

Các học ‌sinh đều lộ ra ánh mắt sửng sốt.

Cái quỷ gì vậy!

Ngọn lửa linh hồn bùng cháy dữ dội chiếu rọi bốn phía, thân hình của đám oán vật vừa và nhỏ vốn đang xông đến đoàn đội chợt khựng lại, toàn bộ hình bóng đều có một chút hoảng hốt rời rạc và có hơi run rẩy mất kiểm soát, kế tiếp dừng lại ngay tại chỗ rồi tiến vào loại trạng thái không ổn định.

“Gào......!”

Oán vật có hình bóng khuôn mặt giữa trời giống như cũng bị thương nặng, phát ra một tiếng gào rống linh hồn càng thảm thiết hơn.

Không chỉ những học viên đến từ Nasca, mà cả nhóm đạo sư đi cùng cũng lần nữa bị Phương Hằng làm cho kinh ngạc.

Đó là cái gì?

Ngọn lửa linh hồn bộc phát ư?

Cường độ bản thể linh hồn và thiên phú Vong linh học của Phương Hằng thế mà lại có thể cao đến vậy?

Sắc mặt nhóm đạo sư càng thêm vài phần kinh ngạc.

Trước đó họ đã nhận ra năng lực linh hồn của Phương Hằng vượt xa người thường, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều không lường trước được là cao đến trình độ này.

Vèo!!

Thừa dịp oán vật tinh anh bị ngọn lửa linh hồn thiêu đốt rơi vào trạng thái cứng ngắc, thân hình Phương Hằng lướt qua nhanh như gió, trực tiếp vọt tới phía trước oán ‌vật.

“Oành!!”

Không ít học viên còn đang ngạc nhiên rốt cuộc Phương Hằng làm thế nào để bộc phát được ngọn lửa linh hồn, thì ngay sau đó cảm giác được một tiếng nổ trong màng nhĩ.

Quay đầu nhìn lại, oán vật khổng lồ đã nổ tung giữa trời dưới vài lần công kích liên tiếp bằng dao găm của Phương Hằng!

Năng lượng linh hồn màu xanh tiêu tán hết, tiếp đến lại bị dao găm tội ác hấp thu.

Phương Hằng tức tốc cảm ứng biển ý thức một chút, vẻ mặt lập tức trở nên ngạc nhiên lẫn mừng rỡ.

Lợi hại nha!

Bụi ác niệm nổ khá ít, nhưng năng lực hồi phục mà oán vật cấp bậc tinh anh và oán vật thông thường mang lại căn bản là không cùng một cấp bậc!

Chênh lệch gần cả trăm lần!

Sau khi hấp thu năng lượng linh hồn, thì năng lượng linh hồn trong biển ý thức của hắn lập tức hồi phục một mảng lớn!

Nếu như có thể có càng nhiều oán vật tinh anh hơn nữa......

Phương Hằng giơ dao găm trong tay lên, lần nữa nhìn một vòng bốn phía xung quanh và nhìn thoáng qua nhóm học viên Nasca vẫn còn đang ở trạng thái kinh hoàng.

Các học viên đã tham gia vào toàn bộ trận chiến, chấn động mà họ cảm thấy được khác xa so với cảm giác mà các đạo sư mang lại nhiều.

Một người có tuổi tác tương đương với bọn họ, không chỉ có thể chống lại công kích gào thét băng giá của oán vật khổng lồ, thậm chí còn xử đẹp oán vật khổng lồ dưới tình huống một chọi một luôn?

Chẳng những thế sau khi trận chiến kết thúc vẫn dồi dào sinh lực như vậy?

Sao hắn làm được đấy?

Phương Hằng thu hồi ánh mắt từ trên thân thể của những người xung quanh.

Tiếp tục!

Chiến nào!

......

Cơn bão trung cấp kéo dài tròn một‌ giờ rồi mới phân tán triệt để.

Cùng với sự rời đi của oán vật, cơn bão cũng xa dần, bầu trời lại khôi phục trong xanh thoáng đãng trở lại.

Phương Hằng ngừng lại, dẫu cho có sự tăng cường lượng lớn thuộc tính thì hắn vẫn cảm thấy mệt mỏi, đến nỗi thở hổn hển ngay tại chỗ.

Càng nhiều hơn chính là cảm giác mệt mỏi trên tinh thần.

Chiến đấu căng thẳng tinh thần kéo dài suốt một tiếng đồng hồ, dưới nguy cơ sống chết, các học viên Nasca cũng đều cảm nhận được sự trống rỗng tột độ của tinh thần lực lẫn linh hồn lực, mệt đến muốn nằm bò luôn, từng người trực tiếp nằm trên mặt đất.

Đỗ Xương Thân cảm thấy mệt muốn chớt.

Sống hơn hai mươi năm, hắn còn chưa bao giờ rã rời như hôm nay, hắn chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc ngay bây giờ cho thật đã.

Ai tới cũng vô dụng. ‌

Đỗ Xương Thân ngửa mặt lên trời và nhìn thấy đạo sư của mình.

“Đạo sư?”

“Ừm, ngồi dậy, nhìn thử những người xung quanh ngươi xem.”

“Sao cơ?”

Đỗ Xương Thân ngờ vực, giãy dụa ngồi dậy, sau đó mờ mịt nhìn ngó bốn phía.

Xung quanh, không ít các học sinh Nasca cùng tham gia rèn luyện cũng đều dồn dập vung vẩy ngồi xuống.

Rất nhiều người đều ngồi dưới đất, nhắm mắt ngưng luyện tinh thần lực.

Hầu hết trong đó đều là những học sinh nghèo được Nasca đặc biệt nhận nhập học.

Nhóm học sinh giàu đưa mắt nhìn nhau.

Không biết là ai dẫn đầu, các học viên còn lại cũng lần lượt cố gắng chống đỡ ngồi thẳng dậy, kế đó cùng nhau ngưng luyện linh hồn lực bên trong biển ý thức dưới sự chỉ dẫn của đạo sư.

“Ta biết rồi, đạo sư.”

Đỗ Xương Thân cười khổ trong lòng, ráng chống đỡ thân thể mệt lả tột độ, bắt đầu ngưng luyện biển ý thức.

Theo sự chỉ dẫn của đạo sư, Đỗ Xương Thân nhắm mắt ngưng luyện tinh thần lực.

“Đây......”

Đỗ Xương Thân thoắt cái mở to mắt nhìn về phía đạo sư của mình.

Bình Luận (0)
Comment