Suy xét từ góc nhìn của người chơi trò chơi hơn mười năm đời trước.
Phương Hằng cảm thấy nhiệm vụ lần này nên bắt đầu từ nghĩ cách cứu đồng đội.
Từng bước tìm lại đồng đội bị thất lạc, tích góp thực lực, sau đó dựa vào lực lượng của đông đảo NPC cùng nhau giải quyết Nemesis!
Còn về tín hiệu cầu cứu ở bệnh viện, có khả năng là phần thưởng thêm...
Phương Hằng xoa huyệt thái dương.
Hắn biết rằng độ tự do của trò chơi Chủ Thần vô cùng cao, người chơi có thể sử dụng những cách khác để hoàn thành nhiệm vụ.
Có lẽ có thể nghĩ cách sửa xong tháp trạm truyền tin cơ sở hoàn toàn, đầu tiên thông qua trạm cơ sở liên lạc với máy bay trực thăng đến cứu viện vào ngày mai.
Như vậy có thể tranh thủ được nhiều thời gian hơn...
Mạc Gia Vỹ không biết Phương Hằng đang nghĩ gì, hắn nhỏ giọng hỏi: “Phương Hằng, nhiệm vụ lần này không có đường sống rồi, nên xử lý thế nào?”
Phương Hằng ngẩng đầu lên.
Xử lý thế nào?
Đương nhiên phải hoàn thành cả bốn chi nhánh này!
Lấy được phần thưởng cấp bậc cao nhất!
Nhưng trước mắt, hắn cần phải thu thập được nhiều tình báo hữu ích hơn.
“Đừng gấp, không chắc chắn là không thể hoàn thành, ta logout xem xét tình hình trước đã.”
“Cái gì? Logout?”
Mạc Gia Vỹ nghe xong liền ngẩn ra.
Được lắm! Lẽ nào đại thần còn có đội cố vấn ngoại tuyến bày mưu tính kế?
Trước đây, Mạc Gia Vỹ đã từng nghe nói đến ngành nghề như vậy, lúc đó hắn còn cảm thấy đấy là thuế IQ.
Bây giờ gặp phải tình huống thế này, ưu thế của đội cố vấn ngoại tuyến đã xuất hiện rồi.
Lính đánh thuê không làm được gì với thành phố Pinewood, nhưng biện pháp đội cố vấn ngoại tuyến đưa ra có thể thực hiện được mà?
Vẫn là đại thần suy nghĩ chu đáo.
Sau này hắn cũng thu xếp một đội theo!
Tốn thêm chút tiền mà thôi, Mạc Gia Vỹ cũng không để ý.
Trong lúc Mạc Gia Vỹ đang suy nghĩ lung tung, Lucia ở bên cạnh đi đến.
Sau khi biết được Buck an toàn, Lucia đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Nàng vô cùng hối hận vì trước đây đã hấp tấp lỗ mãng dẫn đội đi vào chỗ chết.
“Phương Hằng, chuyện trước đây cảm ơn ngươi. Còn nữa, xin lỗi ngươi, là do ta quá kích động, vô cùng xin lỗi!”
“Có thể lý giải, nhưng không có lần sau.”
Lucia ngẩng đầu, giơ tay lên xin thề đảm bảo với Phương Hằng.
“Ừm! Ta đảm bảo!”
‘Nhắc nhở: Độ thân cận của ngươi và Lucia tăng lên’.
Ha! Phụ nữ!
Vừa thấy là biết nàng chẳng để bụng!
Bảo đảm như thế này tuyệt đối không có tác dụng.
Phương Hằng chỉ âm thầm lắc đầu.
Sau này không thể cho nàng cơ hội phát bệnh nữa!
Nhưng mà thực lực của nàng cũng được lắm.
Dù sao nàng cũng là NPC có tên có tuổi.
Suy nghĩ một chút, Phương Hằng lập tức bố trí hành động tiếp theo của đội.
“Lucia, tối đêm nay chúng ta sẽ ở lại trong tòa nhà này nghỉ ngơi dưỡng sức, ta cần ngươi dẫn đội đi xử lý sạch sẽ cả tòa nhà này, xác nhận không có đám zombie ở lầu một.”
“Đặc biệt là lầu một, ngươi phải phong tỏa và gia cố từng lối ra vào, có thể làm được không?”
“Vâng! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Lucia không có ý kiến gì với sự sắp xếp của Phương Hằng, thậm chí còn hơi cảm kích.
Nàng cảm thấy Phương Hằng không tức giận trách phạt vì chuyện vừa rồi, còn cho nàng cơ hội thực hiện nhiệm vụ lần này.
“Sau khi xử lý xong lại thử xem có thể liên lạc với người sống sót của tiểu đội khác hay không.”
“Vâng!”
Lucia quay đầu nhìn các NPC của Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám.
“Hành động!”
Nhìn thấy mọi người trong tiểu đội bắt đầu thực hiện nhiệm vụ tiêu diệt toàn bộ tòa nhà, Phương Hằng tiện tay lấy túi ngủ ra, gật đầu với Mạc Gia Vỹ.
“Trong thời gian offline, ngươi giúp ta quan sát, có chuyện lập tức đá túi ngủ của ta.”
Nói xong, Phương Hằng đã logout.
Trong trò chơi, máy bay trực thăng Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám lái chịu đòn tấn công của Nemesis. Mỗi tổ trong tiểu đội đều tản đi khắp nơi ở từng ngóc ngách trong thành phố, khó mà liên lạc được.
Nhưng bọn người Phương Hằng không giống vậy!
Bọn họ là người chơi!
Bọn họ có thể dựa vào phương pháp ngoại tuyến liên lạc trong hiện thực!
Hiện tại Phương Hằng rất muốn biết người của Liên bang như thế nào rồi.
Còn có Lão Hắc!
Tên đó cố ý lôi mình vào tổ hậu cần rốt cuộc có mục đích gì?
Rời khỏi trò chơi, Phương Hằng còn chưa kịp xốc khoang trò chơi lên đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Có lẽ Trần Ngự lại bảo thuộc hạ của hắn gọi điện cho mình suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ...
Phương Hằng lấy điện thoại bên giường lại xem, quả nhiên là Trần Ngự gọi tới.
“Alo? Ta là Phương Hằng.”
“Phương Hằng tiên sinh, ngươi đợi một chút, đội trưởng Trần Ngự sẽ nhanh chóng nhận máy.”
Trần Ngự ở bên cạnh vội vàng nhấc điện thoại lên.
“Phương Hằng? Ngươi thế nào rồi? Không bị Nemesis bắn nổ chứ?”
“Rất không may, bị nổ rồi, thậm chí còn trải nghiệm thú vui nhảy dù miễn phí. Ta đề xuất ngươi có cơ hội có thể thử xem, cảm giác thật sự rất đã.”
“Cái tên nhà ngươi còn có tâm trạng đùa giỡn nữa.”
Trần Ngự xem như mất bình tĩnh hoàn toàn.
Nhưng hắn thầm thở dài một hơi trong lòng.
Nếu Phương Hằng đã có thể nói như vậy, chứng tỏ tình hình hiện tại của hắn xem như có thể kiểm soát.
“Hiện tại ngươi đang ở nơi nào?”
“Ở tiệm trang sức gần phía bắc thành phố Pinewood.”
Trần Ngự đang cầm điện thoại, gật đầu với trợ thủ ở bên cạnh. Người phía sau lập tức vẽ một cái vòng tròn thật lớn lên vị trí tiệm trang sức trên bản đồ lớn thành phố Pinewood trong phòng làm việc tác chiến.
Phương Hằng bắt đầu trao đổi tình hình với Trần Ngự.
“Tình hình tiểu đội của ta tổng thể khá tốt, chúng ta tìm được rương vật tư của máy bay trực thăng sau khi rơi vỡ để lại, đã hoàn thành xây dựng tháp trạm truyền tin cơ sở.”
“Nhưng trạm cơ sở tổn hại rất nghiêm trọng, ta đã thử sửa lại một chút, đáng tiếc thiếu linh kiện cao cấp trong tay, nên không thể sửa lại khôi phục hoàn toàn được.”
“Hiện tại chúng ta đang thử khôi phục thông tin giữa các tiểu đội. Đúng rồi, quên nói nữa, hiện tại ta đang ở tổ hậu cần.”
Dừng lại một lúc Phương Hằng bổ sung nói: “Ừm, là đội trưởng tiểu đội 9.”
“Đội trưởng?”
Trần Ngự ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ lại hình như cũng đúng. Lúc đầu khi Phương Hằng ở nhà tù, trong phút chốc đã kịp thời chiêu mộ nhiều tinh anh Đoàn kỵ sĩ Hắc Ám như vậy.