Đành chịu, hiện tại cũng không có thời gian để suy xét những phương thức khác để tích trữ năng lượng, Phương Hằng tiếp tục thao túng Cuốn sách lời thề, hấp thu sứuc mạnh Thần thánh trong pháp khí.
Dưới cái nhìn của tất cả mọi người trong Liên bang, khi những chấm sáng bị hấp thụ, những chiếc đinh bạc đâm xuyên qua mặt đất dần dần trở nên rỉ sét và mục nát, không ngừng phát ra những âm thanh lạch cạch yếu ớt cho đến khi chúng hoàn toàn mất đi sức mạnh, rồi trở thành đống sắt vụn.
Phương Hằng cất Cuốn Cuốn sách lời thề, tiến lên một bước, đưa tay rút ra một cây đinh.
‘Vật phẩm: Pháp khí tồi tàn (đã hết tác dụng)’.
Giải thích: Vật phẩm chưa xác định.
Giải thích: Đinh dài bằng kim loại rỉ sét, trên thân đinh có vài đường vân, do hư hoại cũ kỹ dẫn đến khó nhận biết.
Giải thích: Vật phẩm đã mất đi sức mạnh.
Phương Hằng lại nheo mắt, giơ nắm đấm lên rồi đấm về phía trung tâm của vòng tròn nơi tập trung những chiếc đinh.
“Cốp!”
Có một âm thanh trầm vang.
“Ầm!!”
Mặt đất nứt vỡ!
Những chiếc đinh pháp khí vốn dĩ bao quanh trung tâm của vòng tròn phong ấn đột nhiên lộ ra một lối đi dốc xuống phía dưới.
Trong chốc lát, một dòng khí tức âm lạnh có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang tràn ra từ dưới lối vào của thông đạo.
Ma pháp trận trên toàn bộ bức tường đá chịu phải sự tác động, lúc ẩn lúc hiện.
Mọi người cẩn thận tập hợp lại, nhìn về phía Phương Hằng, sau đó lại cúi đầu nhìn về những cái miệng động ở phía trước người Phương Hằng đang không ngừng tràn ra luồng khí tức màu trắng lạnh lẽo, vội vàng đổ đan dược vào trong miệng.
Trái tim của Khấu Minh kích động đập thình thịch, nhịp tim đập nhanh hơn.
Thực sự làm được rồi?
Vậy nên đây là phía dưới lối vào Âm mạch sao?
Trong khi đang nghĩ về nó, lời nhắc của trò chơi lại xuất hiện trên võng mạc của người chơi.
‘Nhắc nhở: Nếu người chơi thất bại trong nhiệm vụ - pháp khí mà Thánh đình để lại, nhiệm vụ này thất bại sẽ không có trừng phạt’.
Phương Hằng đứng dậy, gật đầu với đám người Trịnh Vũ Bình, rồi giải thích: “Lối vào hẳn là ở phía dưới, chúng ta đi xuống xem sao.”
Trịnh Vũ Bình còn chưa kịp trả lời, hắn đột nhiên nhíu mày, lui về phía sau hai bước, lớn tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận! Cảnh giác!”
Do sự thất bại của ma pháp trận phong ấn, những oán linh hàn băng bên dưới các Âm mạch trực tiếp tràn ra bên ngoài dọc theo mặt đất!
Một đám hơn 20 con oán linh hàn băng từ dưới chân mọi người tràn ra mặt đất, thậm chí trong đó còn mang theo mấy con oán linh hàn băng tinh anh.
Mọi người trong đội Liên bang lần lượt lùi lại, thi triển trường thương linh hồn để đối phó với oán linh hàn băng.
cốt hài hàn băng do Phương Hằng điều khiển cũng lao lên phái trước.
Phương Hằng nheo mắt lại, vun vẫy con dao găm tội ác ở phía trước.
Oán linh hàn băng ở phía dưới Âm mạch cao hơn một bậc so với bên ngoài, trong đó có một phần ba đều là sinh vật có độ mạnh cao cấp bậc tinh anh!
Được rồi!
Xử lý những sinh vật tinh anh quả thực hơi phiền phức chút, nhưng sau khi giết chúng có thể cung cấp phục hồi sức mạnh linh hồn nhiều hơn!
Chẳng mấy chốc, với sự phối hợp của Liên bang và Phương Hằng, làn sóng oán linh hàn băng tràn ra từ mặt đất Âm mạch nhanh chóng bị xóa sổ.
Đợt tấn công vừa mới kết thúc, mọi người trong đội của Trịnh Vũ Bình còn chưa kịp thở lấy hơi thì lại có một đống oán linh hàn băng lẻ tẻ tràn ra từ dưới mặt đất.
Phương Hằng xen kẽ trong nhóm những oán linh hàn băng, không ngừng vung con dao găm tà ác trong tay tàn sát tất cả chúng.
Trong khi không ngừng giết chóc, Phương Hằng quan sát tình hình của Oán linh hàn băng.
Sức mạnh của những oán linh hàn băng đã tăng lên, việc chúng liên tục tràn ra khỏi mặt đất có thể liên quan đến việc phong ấn của Thánh đình bị phá hủy.
Không hay rồi.
Thông đạo Âm mạch dẫn xuống phía dưới rất hẹp, toàn bộ không gian hang động cũng không lớn.
Lại cộng thêm các bức tường và mặt đất liên tục tràn ra các thể oán linh, rất dễ bị kẻ địch bao vây.
Một mình hắn lại chẳng đáng phải sợ, cứ trực tiếp đi xuống phía dưới thông đạo dò xét là được, nhưng mà đám người bọn Trịnh Vũ Bình cùng đi xuống sẽ khó trảnh khỏi nguy hiểm.
Bên chỗ Phương Hằng cũng xem là không tệ, nhưng bên đám người chơi Liên bang đều sắp không trụ nổi nữa rồi.
oán linh hàn băng không ngừng tràn ra, căn bản không có dấu hiệu dừng lại, hơn nữa toàn bộ không gian hang động cũng không quá lớn, một khi không cẩn thận thì rất dễ bị diệt sạch.
Điều rắc rối nhất không phải là cái này.
Khí tức Âm mạch trắng như sương không ngừng tràn ra từ cái miệng hang trên mặt đất đã mang một phiền toái lớn đến cho bọn họ, mỗi giây trôi qua đều sẽ bị trừ đi một lượng nhỏ điểm sinh mệnh, các loại thuộc tính cũng đang suy giảm.
Trong một thời gian ngắn thì còn có thể chống cự được, nhưng trong một thời gian dài chắc chắn sẽ tồi tệ hơn.
Trịnh Vũ Bình nhìn thấy sự khó xử của Phương Hằng liền đề nghị: “Phương Hằng, hay là một mình ngươi không đi xuống trước đi, mấy người bọn ta sẽ quay ra đợi ngươi ở ngoài lối vào. Đám sinh vật oán linh nhiều vô kể, chúng ra đi xuống cùng nhau ngược lại sẽ càng nguy hiểm hơn.”
Phương Hằng cũng có ý nghĩ như vậy, gật đầu nói: “Ừm, được, cứ vậy đi, ta đi xuống xem tình hình trước.”