Phương Hằng không nghĩ về những thứ khác nữa, tiếp tục bay về phía trước.
Sau khi bay một đường dài với tốc độ cao trong hơn nửa giờ, Phương Hằng ngẩng đầu lên và nhìn về phía trước.
Có rồi!
Có một bức tường đá nhô lên ở phía cuối con đường cách đó không xa.
Là lối ra?
Phương Hằng ngay lập tức điều chỉnh cơ thể của mình rồi bay về phía đài cao đó.
Có người?
Vừa mới leo lên đến đài cao, còn chưa kịp quay lại trạng thái hình người, Phương Hằng liền nghe thấy tiếng nói chuyện truyền tới phía từ đài cao phía trước.
Nhân loại?
Sẽ là ai?
Cũng là người tham gia vào ngày săn bắn này?
Lờ mờ có bóng một nhóm người từ phía trước đi tới.
Phương Hằng trong lòng nhất thời kích động, cũng không có lập tức trở lại hình người, mà nhanh chóng ẩn nấp che thân hình lại, treo ngược ở trên trần vách đá, trốn ở trong bóng tối rồi cẩn thận quan sát.
Trên đài cao có một khoảng không gian rộng rãi, ở phía xa xa, một đội nhóm cỡ lớn đang bàn luận về chuyện gì đó, chậm rãi tới gần chỗ hắn.
Phương Hằng trốn trong bóng tối, đại khái nghe được mấy câu trong cuộc trò chuyện của bọn họ, hắn đoán rằng bọn họ lần này cũng là đến để tham gia vào ngày săn bắn của Ngục hàn băng.
Họ là tiến vào từ một lối vào Âm mạch khác, bọn họ chỉ vừa mới khám phá đến nơi đây.
Xem ra đội của họ rất lớn, với năm mươi đến sáu mươi người.
Huh?
Đứng cách gần hơn rồi, nhìn thấy rõ đội đối phương hơn, Phương Hằng không khỏi thở dài.
Hắn rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng nhóm người này hình như đã sử dụng một số đạo cụ đặc biệt để tạo ra một kết giới vô hình xung quanh đội.
Những oán linh hàn băng và cốt hài hàn băng bên ngoài kết giới phớt lờ sự tồn tại của đội của bọn họ.
Sao có thể làm được như thế nhỉ?
Cũng là bởi vì tác dụng của tinh thạch linh hồn?
“Hình như cũng là ngăn cách khí tức.”
Phương Hằng quan sát kĩ lưỡng, phát hiện kết giới có tác dụng nhất định với việc cô lập khí tức, không có bất kỳ tác dụng công kích cũng như phòng ngự nào cả.
Một khi sinh vật vong linh đi vào kết giới, chúng sẽ ngay lập tức phát động tấn công.
Vì không thể tránh hoàn toàn các sinh vật vong linh dày đặc trong toàn bộ thông đạo, nên ngay cả khi có kết giới, đội vẫn phải xử lý các sinh vật vong linh cản đường, vì vậy tốc độ di chuyển bị hạn chế.
Bất chấp sự tò mò đang trỗi dậy trong lòng, Phương Hằng nghĩ rằng bớt được chuyện nào hay chuyện đó.
Bây giời có quá nhiều kẻ thù trong khu vực này, nên là khiêm tốn vẫn hơn.
Vốn định đợi nhóm người này rời đi rồi mới ra ngoài đó thăm dò một chút, thật không ngờ rằng lúc đám người này đi qua thông đạo phía dưới, cuộc trò chuyện của bọn họ lại lọt vào tai Phương Hằng.
“Ganno bên đó cũng nên bắt đầu xuất phát được rồi? Ganno tính tình thiếu điềm tĩnh, để hắn dẫn đội qua đó, chỉ sợ dẫn hắn gánh không nổi...”
“Có gì mà gánh không nổi chứ? Chẳng qua chỉ là đội buôn Rander mà thôi, chúng ta đã điều tra rất nhiều lần rồi, toàn đội căn bản không có nhiều hộ vệ, thậm chí tinh thạch linh hồn dùng để làm gì, bọn họ cũng không biết.”
Ửm? !
Bọn họ đang nói về đội buôn Rander?
Phương Hằng nhíu mày, đột nhiên cảm thấy có gì đó không hay rồi, hắn vểnh tai lên tiếp tục nghe lén bọn họ nói chuyện.
Một người đàn ông trung niên râu quai nón trong đội thì chế nhạo nói: “Còn có thể diện mà nói à, nếu không phải là lần trước tên ngốc nào đó đề nghị mua cái tinh thạch linh hồn kia với giá cao, làm Wendy phát hiện thấy có chỗ không đúng, thì chúng ta sớm đã mua nó rồi, cũng sẽ không có nhiều vấn đề như bây giờ.
Đá linh hồn?
Nghe thấy thế tim Phương Hằng đập lệch một nhịp.
Có phải là cái viên đa linh hồn mà Wendy đã đưa cho hắn trước đó hay không?
Nghe ý từ trong lời nói của nhóm người này, dường như bọn họ rất muốn có được viên đá linh hồn này.
“Yên tâm đi, ta đã cố ý thả tin tức ra rồi, mục tiêu của ta chính đối phó với Phương Hằng tại chỗ này. Người của đội buôn Rander dù có nghĩ thế nào cũng sẽ không bao giờ nghĩ được rằng, mục tiêu của chúng ta không phải là Phương Hằng, mà là tinh thạch trong tay bọn họ. Tính toán thời gian thì Ganno hẳn là đã động thủ rồi, đợi chúng ta dọn sạch cái đống ngáng đường này, Ganno cũng sẽ kịp tới tụ hội với chúng ta.”
Phương Hằng cau mày, hắn vẫn còn muốn nghe tiếp một lúc nữa, thấy đám người phía trước càng ngày đi càng xa, dần dần tiến vào thông đạo phía trước, thanh âm càng thêm mơ hồ, khó mà nghe rõ được.
Đành vậy, Phương Hằng bay theo bọn họ bay đến gần hơn chút, cố gắng đuổi theo.
Mà nhóm người này hình như cũng phát giác được gì đó, giảm tốc độ, dừng lại ở phía trước một bức tường đá không có dấu hiệu mở ra, cảnh giác xung quanh.
Phương Hằng cũng không dám tới gần, đành quan sát từ xa.
Huh?
Cả đội dường như đang điều khiển thứ gì đó trên bức tường đá, theo sự dịch chuyển của bức tường đá sang hai bên thì một lối vào trong thông đạo cũng dần lộ ra.
Sau khi mọi người tiến vào bức tường đá, lối vào của thông đạo lại bị đóng lại khôi phục lại trạng thái vốn có của bức tường đá.
“Đó là mật đạo sao, thú vị ...”
Trong lòng Phương Hằng càng cảm thấy tò mò, sau đó từ trên không trung đáp xuống, biến lại thành hình người, đáp xuống trước vách đá ở trước mặt rồi quan sát.