Thân thể Viona chống đỡ trên vai xuất hiện rung động yếu ớt.
Không ổn!
Viona có dấu hiệu thức tỉnh!
Phương Hằng nhướng mày, nhìn xung quanh một chút, lập tức lui về phía sau vài bước, mang theo Viona cùng nhảy lên, rơi ở phía trên cành cây trên cao.
Dựa vào cành cây lá cây rậm rạp ngăn cản tầm mắt, Phương Hằng đặt Viona ở cành cây to, cẩn thận dùng lá cây che khuất thân thể hai người.
Phương Hằng nhìn chăm chú Viona, cầm con dao găm vào lòng bàn tay, gác nhẹ nhàng ở trên cổ Viona.
Dao găm chậm rãi tới gần, trước người Viona lúc này hiện ra một điện mang màu vàng màu đen.
"Két!"
Trên tay Phương Hằng truyền đến một cảm giác tê mỏi, vội vàng thu hồi dao găm.
Không xong.
Khi Viona dần dần tỉnh lại, xung quanh nàng tự động xuất hiện một thánh quang che chắn bảo vệ bản thân.
Che chắn kích thích quá mức chỉ biết tăng tốc Viona tỉnh lại.
Phải để nàng tiếp tục im lặng một lúc.
Làm sao bây giờ?
Trong lúc vội vàng, Phương Hằng mở ra ba lô, ánh mắt sáng lên, lấy ra một phần thuốc phục hồi thể lực mạnh mẽ mang tác dụng tiêu cực buồn ngủ để uống cho Viona.
Rót hết thuốc, dưới trạng thái hôn mê lông mày vốn nhíu chặt của Viona dần dần giãn ra.
Có vẻ giống như tác dụng không lớn.
Không được, một khi Viona tỉnh táo lại, đến lúc đó hắn sẽ phiền toái.
Chỉ cần tùy ý thả ra một chút thánh quang chấn động là hắn ăn đủ!
Phải nghĩ phương pháp xử lí một cách ổn thoả.
Phương Hằng suy nghĩ một chút, ánh mắt nhanh chóng đảo qua một vòng xung quanh, thừa dịp Viona còn chưa tỉnh lại, gửi cho Mạc Gia Vĩ mấy chữ "mảnh trò chuyện logout", logout tại chỗ.
......
"Chợt!"
Ánh sáng loé ra.
Phương Hằng lại một lần nữa xuất hiện trong một gian phòng khách hội nghiên cứu vong linh ở thế giới hiện thực.
Online là không còn cách nào khác, phải nhanh chóng online nghĩ ra biện pháp làm cho Viona lại ngất.
Chỉ có thể đi tìm lão sư Dicky.
Hy vọng mọi thứ vẫn còn kịp.
Phiền toái chính là, hiện tại hắn còn chưa thể dùng bày ra bộ mặt thật.
Phương Hằng vội vàng thay đổi áo bào màu xám của tín đồ vong linh, vừa mới mang mũ trùm đầu chuẩn bị rời khỏi phòng, cửa phòng bị người ta gõ trước một bước.
"Cốc cốc cốc."
"Phương ca! Là ta đây, bọn ta đến rồi!”
Sau vài tiếng gõ cửa dồn dập, Kỷ Hiểu Ba mở cửa phòng, mang theo hai người Mạc Gia Vĩ với vẻ mặt bất đắc dĩ phía sau cùng nhau đi vào phòng.
"Phương ca, tình huống như thế nào? Ngươi có phải lại làm cho nổ núi Thánh hay không?”
Bây giờ Kỷ Hiểu Ba đang ở trong trạng thái vô cùng phấn khích.
Hắn cảm thấy hôm nay cái này kích thích quá!
Người của hội vong linh học giả lại bắt đầu đứng lên!
"Không phải ta, tình huống bên ta cũng không ổn." Phương Hằng lắc đầu nói: "Thánh nữ rất nhanh muốn tỉnh rồi, ta phải nghĩ biện pháp ngăn cản nàng thức tỉnh.”
A..?
Nghe Phương Hằng nói, Mạc Gia Vĩ sửng sốt một chút.
Thánh nữ?
"Hở? Thánh nữ?”
Kỷ Hiểu Ba nghe cái này cũng sửng sốt một chút, tiếp theo ánh mắt lập tức sáng lên.
"Phương ca, ngươi nói Thánh nữ ở trên tay ngươi? Các ngươi thành công? Cướp đi Thánh nữ? ”
"Ừ."
Phương Hằng vội vàng chuẩn bị ra ngoài, nhỏ giọng giải thích.
"Chuẩn xác mà nói, là hành vi cá nhân của ta, những người khác cũng không biết là ta làm, tóm lại Thánh nữ rất nhanh sẽ thức tỉnh, đến lúc đó ta chỉ sợ không khống chế được hắn, ta phải đi tìm đạo sư nghĩ biện pháp làm cho nàng hôn mê thêm một thời gian ngắn..."
Vừa mới nói được một nửa, Phương Hằng phát hiện quần áo của mình bị người giữ chặt, không khỏi quay đầu lại.
"Ta!"
Kỷ Hiểu Ba kéo Phương Hằng, ánh mắt sáng rực nhìn hắn, trên mặt tràn đầy vẻ mặt phấn khích.
Cướp Thánh nữ!?
Quá tuyệt vời!
Cái này không kích thích gấp một trăm lần so với Thánh đình Thần điện?
Bất kể như thế nào cũng phải tham gia!
"Ta đến!"
Phương Hằng nhíu nhíu mày, nhìn Kỷ Hiểu Ba, dùng một giọng điệu nghi ngờ hỏi: "Ngươi? Được sao?”
“Nhất định có thể được đó, Phương ca ngươi cũng đừng đi tìm tên lão già Dicky đó nữa, vô dụng thôi, hiện tại trong trò chơi đã xảy ra chuyện, Thánh đình ở thế giới hiện thực đang nhìn chằm chằm vào các đạo sư của hiệp hội nghiên cứu vong linh, hiệp hội nghiên cứu vong linh chỉ cần có hơi chút động thái đều sẽ bị phóng đại lên rất nhiều lần, tìm Dicky giúp đỡ không phải ngươi hại hắn hay sao!”
Kỷ Hiểu Ba gấp gáp tiến lên phía trước hai bước giữ lấy Phương Hằng không buông, vội vàng nói: “Đừng quên, hiệp hội nghiên cứu vong linh chúng ta vĩnh viễn là trung lập đó!”
Phương Hằng nghe vậy thì giật mình.
Thật sự là hắn có chút sốt ruột, thậm chí quên mất thân phận trung lập của hiệp hội nghiên cứu vong linh.
Cho dù Dicky lão sư bằng lòng giúp hắn cũng sẽ không trực tiếp ra tay trợ giúp, cùng lắm là chỉ điểm ở bên cạnh.
Làm như vậy, hiệp hội nghiên cứu vong linh sẽ còn gánh vác nguy hiểm cực lớn.
“Ta này!”
Kỷ Hiểu Ba nhìn thấy Phương Hằng có vẻ đã nghĩ thông rồi, tranh thủ thời gian tự đề cử chính mình, dùng sức vỗ ngực, dáng vẻ tựa như lời thề son sắt: “Có ta, ta có thể giúp đỡ được!”
“Ngươi?”
“Đương nhiên, chớ có xem thường ta, ta có biện pháp, hơn nữa hai người chúng ta làm việc, trời biết đất biết ngươi biết ta biết, đảm bảo sẽ không tiết lộ…”
“Khụ khụ.”
Mạc Gia Vĩ nhẹ giọng ho khan một tiếng, biểu thị ở bên này vẫn còn có một người.”
“Được!”
Phương Hằng hơi suy tư một chút, nói một lời đồng ý.