Để cho bọn hắn ở chỗ này dây dưa người của Thánh Đình, nhân cơ hội này Liên bang có thể dẫn theo Thánh Nữ rời đi?
“Đồ điên! Ai rảnh phát điên với ngươi ở đây hả! Ngươi muốn ở lại chỗ này đối phó với Thánh Đình thì tự đi mà ở lại!”
Robbien vô cùng tức giận.
Thật là gặp một con quỷ sống!
Đến đây lâu rồi, cũng chẳng được ích lợi gì, ngược lại còn tổn thất rất nhiều đạo cụ, thế mà lại còn bị người ta nghi ngờ.
“Đi! Xuống núi! Xem ai còn dám ngăn cản chúng ta!”
Robbien vươn tay muốn đẩy Krystal ra, lập tức vẫy tay dẫn đám thuộc hạ đi về phía chân núi Thánh.
Nhìn đám người Robbien đi về phía núi Thánh, mấy người chơi đều tập trung lại hướng Krystal, nhỏ giọng hỏi: “Hội trưởng, làm sao giờ?”
“Cử mấy người đi theo qua đó, những người khác tiếp tục tìm kiếm, chuyển lời cho Dani, bảo hắn cẩn thận người của Liên bang, chúng ta đi câu giờ cho bọn họ.”
“Vâng!”
Ở đằng xa, Kỷ Hiểu Ba và Phương Hằng giơ ống nhòm để quan sát cảnh tượng ở phía xa.
Nhìn thấy đám người Liên bang Robbien dần dần đến gần, Kỷ Hiểu Ba đặt ống nhòm trong tay xuống, “Phương ca, bọn họ đến rồi!”
“Ừm.”
Phương Hằng đã offline một lần trước đó, hắn đã thay sang trang phục của một vong linh học, giấu đầu trong chiếc mũ trùm đầu, trông giống như một người chơi vong linh học bình thường.
Kỷ Hiểu Ba chớp chớp mắt, hiếu kỳ Phương Hằng sẽ làm gì tiếp theo.
“Thuật triệu hoán vong linh!”
Xì! Xì xì!
Phương Hằng vừa giơ tay, hơn chục Hài cốt hàn băng được triệu hồi.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó……”
“Sau đó thì ta cần ngươi giúp một việc.”
Phương Hằng ghé sát tai Kỷ Hiểu Ba rồi thì thầm vài câu vào tai hắn.
Nghe Phương Hằng nói xong, hai mắt Kỷ Hiểu Ba lập tức sáng lên, biểu cảm trở nên cực kỳ vi diệu.
“Thế nào? Có được không hả?”
“Không thành vấn đề!”
Kỷ Hiểu Ba liên tục gật đầu đáp lại, theo sau là giơ ngón tay cái lên với Phương Hằng, “Phương ca, Mạc ca nói không sai, thâm sâu vẫn là ngươi thâm sâu hơn mà!”
……
Bên kia, Robbien cùng Krystal sau khi phân chia, hắn liền dẫn theo đám người Liên bang cấp tốc rời đi, chuẩn bị rút khỏi Núi Thánh.
Một tên người chơi cấp dưới Liên bang đứng bên Robbien nhỏ giọng báo cáo: “Đội trưởng, có kẻ theo dõi phía sau chúng ta, là thuộc hạ của Krystal.”
“Mặc kệ bọn họ! Muốn theo dõi cứ để bọn họ theo dõi!”
Trong lòng Robbien rất tức giận.
Rời khỏi ngọn núi Thánh là một lựa chọn mà hắn đưa ra sau khi đã cân nhắc.
Đợi lát nữa đám người của Thánh đình sẽ đuổi theo đến chỗ hắn, đến lúc đó hắn sẽ bị kẹt ở giữa nên sẽ rất rắc rối.
Còn về Thánh Nữ gì đó thì hắn sớm đã từ bỏ rồi.
Cho dù cái người thần bí đó có giấu mình kỹ đến đâu, sau khi hắn trở về cũng phải đào ba tấc đất cũng phải tìm cho bằng được hắn!
Món nợ này bọn họ sẽ từ từ tính!
Đột nhiên, Robbien nhướng mày rồi ngẩng lên nhìn về phía trước cách đó không xa.
Đó là cái gì?
Ở bìa rừng rậm phía trước, hơn chục Hài cốt hàn băng đang giao chiến đấu với một người chơi vong linh học.
Có vẻ như người chơi đó đang khổ sở chống đỡ.
Tiến lại gần hơn, Robbien phát hiện người đó rất quen mặt.
Trong trí nhớ hình như đã từng nhìn thấy trước đây rồi.
Đúng rồi, đó là người của vong linh học, là người lúc trước cõng sau lưng một chiếc rương lớn, có lẽ là một trong những thuộc hạ của Dani.
Hừ!
Robbien cười lạnh trong lòng, vốn nghĩ để hắn tự sinh tự diệt, nhưng lại nghe thấy những người chơi vong linh học của Liên bang ở phía sau kêu lên.
“Là Kỷ Hiểu Ba!”
“Mau! Cứu hắn!”
Kỷ Hiểu Ba là một nhân vật quan trọng trong Hội vong linh học!
Một số người chơi vong linh học nhận ra Kỷ Hiểu Ba, nhìn thấy Kỷ Hiểu Ba bị mắc kẹt trong đám Hài cốt vong linh, hắn sắp không trụ nổi nữa rồi, bọn họ lập tức chạy lên hỗ trợ hắn.
“Mau! Các huynh đệ! Đến giúp với!”
Khi Kỷ Hiểu Ba nhìn thấy quân tiếp viện cuối cùng cũng đến, hắn lập tức hét lớn kêu cứu.
“Thì ra là hắn...”
Robbien nghe thấy tiếng hô hét của những người chơi, sau đó nhìn Kỷ Hiểu Ba rồi lẩm bẩm một mình.
Hắn vốn không muốn quan tâm, nhưng đành chịu thân phận của Kỷ Hiểu Ba rất đặc biệt.
Phiền phức!
Nếu như có chuyện gì xảy ra với Kỷ Hiểu Ba, hắn sẽ phải viết mấy bản báo cáo lận.
“Đi, đi giúp hắn.”
Robbien bất đắc dĩ vẫy tay lên, ra hiệu đám người chơi Liên bang ở phía sau tiến lên trợ giúp.
Có người chơi gia nhập vào trận chiến, Kỷ Hiểu Ba nhanh chóng được giải cứu khỏi vòng vây của Hài cốt hàn băng.
Kỷ Hiểu Ba trông có vẻ mệt mỏi, tinh thần lực giống như đã hao mòn cạn kiệt, dưới sự hỗ trợ của một số người chơi Liên bang hắn đã rút lui an toàn, hắn cứ chửi rủa dọc đường, “Mẹ kiếp, đám Hài cốt hàn băng này thực khó đối phó, đa tạ các huynh đệ, nếu không chắc ta gặp rắc rối lớn rồi.”
Robbien hỏi, “Có chuyện gì vậy? Sao trông ngươi thê thảm vậy?”
“Mẹ nó chứ, vừa rồi lúc Thánh quang bộc phát, ta nhìn thấy một người kỳ lạ đang chạy, nên ta liền đuổi theo, được nửa đường thì không thấy tên đó đâu nữa.”
“Lượn vài vòng quanh đó, ta phát hiện trên đường có một đoàn hài cốt kỳ dị hộ tống một cỗ quan tài, ta cảm thấy kỳ quái nên muốn đi tới nhìn coi sao, nhưng mới đi được nửa đường thì bị tập kích từ phía sau!”
“Tiếp sau đó nữa thì bị một đám hài cốt bao vây, may mà các ngươi tới kịp thời.”