Trên mặt đất trước cửa có mười mấy vật thể hình bán nguyệt.
Dùng đèn pin chiếu vào, quả cầu hình bán nguyệt lóe ra một ánh sáng kim loại sáng bóng.
Đây là cái gì?
Trong lòng Phương Hằng nghi hoặc.
Máy móc kim loại?
Trong bệnh viện bình thường làm gì có thứ này đồ chơi kỳ lạ này chứ?
Phương Hằng còn đang nghi hoặc.
“Chi chi chi...”
Quả cầu kim loại lại tự động xoay tròn.
Vỏ ngoài quả cầu kim loại quay xuống, lộ ra một họng súng đen ngòm giấu ở trong đó.
“Cạch! Két két két...”
Họng súng đồng thời xoay xoay, nhắm vào người Phương Hằng và hai phân thân zombie bên cạnh hắn.
Đ- má!
Lông tơ sau gáy Phương Hằng chợt nổi lên!
Hắn ý thức được sắp xảy ra chuyện gì, lập tức tránh sang bên cạnh.
“Đoàng đoàng! Đoàng đoàng đoàng! Đoàng đoàng!”
Làn đạn dày đặc bắn ra từ trong họng súng.
“Đoàng!!! Đoàng đoàng!!!!”
Phương Hằng nhanh chóng trốn đi!
Hai tên phân thân zombie không kịp né tránh, liên tục bị viên đạn bắn trúng không ngừng đến cứng ngắc, cho đến khi lượng máu giảm xuống thấp, ngã ngửa ra sau xuống đất.
Hơn mười cỗ máy kim loại ước chừng đã khai hỏa xấp xỉ gần một phút đồng hồ!
Lượng máu của hai con phân thân zombie dây leo đi trước dò đường từ 100% bị bắn còn 20%, sau khi khởi động kỹ năng ‘thể phách cường tráng’ đầy máu trong nháy mắt, lại bị đánh tới 0% lần nữa!
Phương Hằng tựa vào vách tường, trái tim đập thình thịch không ngừng.
May mà trốn nhanh!
Ai có thể ngờ được đến một chỗ như bệnh viện này còn có thể gặp được thứ đồ này chứ?
Uổng công tổn thất mất hai con phân thân zombie!
Đáng giận nhất là, thời gian phán định thương tích và độ cứng ngắc của zombie quá dài, kỹ năng đón đỡ và né tránh cứ thế không bị kích hoạt chút nào!
Nửa điểm kinh nghiệm kỹ năng cũng không mò tới tay được.
Phương Hằng day day huyệt thái dương, bắt đầu suy nghĩ chiến thuật ứng chiến.
Máy móc ở đây hơn nửa là người cầu sinh trong bệnh viện thiết lập.
Mục đích là để đối phó với zombie.
Phương Hằng cảm thấy có thể máy móc là tiến hành kiểm tra phán định thông qua phương thức nào đó.
Sau đó cũng ngộ nhận hắn là Zombie.
Dùng sức mạnh, tiếp tục đi thẳng chắc chắn là không được.
Vừa rồi đã thử qua, mười mấy quả cầu máy móc đồng loạt bắn, hỏa lực quá mạnh.
Kể cả zombie dây leo cũng không chịu được.
Phải đổi cách khác...
“Ha ha, có rồi.”
Hơi suy nghĩ một chút, Phương Hằng đã có linh cảm.
Hắn điều khiển một con phân thân zombie đơn độc đứng ra trước.
“Xoạt xoạt xoạt...”
Mặt khác, ba tên zombie dây leo có thể dùng dây leo mọc ra từ trong cơ thể, chậm rãi quấn chặt lấy thân thể tên zombie này.
Phân thân zombie bị quấn chặt lấy vẫn đi được.
Nhưng nó sẽ hành động chậm chạp hơn vừa rồi.
Dưới sự điều khiển của Phương Hằng, nó từ từ di chuyển về phía ngã rẽ lúc trước.
Cho đến khi tiến vào phạm vi bắn của máy móc.
“Đoàng! Đoàng đoàng đoàng!!”
Lại là âm thanh của một trận đạn dày đặc khai hỏa nữa.
Phương Hằng nhìn chằm chằm lượng máu của phân thân zombie.
Đợi đến khi sử dụng xong kỹ năng - thể phách cường tráng của nó, lượng máu lại lần nữa rơi xuống lức 50%.
“Kéo!”
Phương Hằng bỗng nhiên hô to một tiếng.
Xoạt xoạt xoạt!
Ba tên zombie dây leo ở lại bên cạnh Phương Hằng nhanh chóng rút dây leo về!
Phân thân zombie ở bên ngoài thu hút hỏa lực bị một lực rất lớn kéo lại.
Tiếng súng dừng lại trong nháy mắt.
Phương Hằng liếc nhìn zombie bên cạnh.
Trên người nó tràn đầy vết đạn.
Rất tốt.
Chưa chết, còn thừa lại 18% lượng máu.
Thí nghiệm thành công!
Phương Hằng tiếp tục điều khiển ba tên zombie dùng dây leo trói chặt một tên zombie nhảy nhót vui sướng tiếp theo.
Kế hoạch của hắn rất đơn giản.
Vật thể loại máy móc này thông qua cách gì để nhắm chuẩn mục tiêu này không cách nào xác định được.
Tóm lại, chúng có thể phát hiện, hơn nữa còn tấn công zombie.
Vậy thì tìm ra nhược điểm tiếp tế không đủ của bọn chúng, tiêu hao đạn của bọn chúng!
Lượng súng ống đạn dược là có hạn.
Đợi bọn chúng bắn hết đạn, dĩ nhiên sẽ không còn có năng lực tấn công nữa.
Chỉ cần dẫn dụ một lần đã tiêu hao mấy trăm viên đạn, để xem nó còn có thể lãng phí bao nhiêu viên đạn nữa đây!
Thời gian còn sớm, Phương Hằng cũng không sốt ruột.
Bắt đầu từ từ tiêu hao số đạn còn thừa lại trong thân máy.
“Đoàng! Đoàng đoàng đoàng!”
“Đoàng đoàng! Đoàng!”
Chưa tới một giờ, súng ống đã không còn có thể tiếp tục bắn đạn được nữa.
Zombie dây leo tiến vào phạm vi tấn công, súng ống chỉ có thể phát ra tiếng máy móc ‘tạch tạch tạch tạch’.
“Nhanh như vậy đã không được nữa rồi à?”
Phương Hằng đi đến cửa ra vào, nhìn máy móc không ngừng phát ra tiếng dưới chân, móc cờ lê ra.
“Thôi... Bỏ đi, vẫn không nên phá dỡ nó.”
Nghĩ nghĩ, Phương Hằng lại cất cờ lê vào lại ba lô.
Số máy móc ở đây đại khái do NPC nhiệm vụ để lại.
Phá hủy đồ của người ta sẽ giảm độ thân thiện.
Đến lúc đó lỡ như bị NPC ghi thù, tự đâm sau lưng mình thì phải làm sao?
Đi qua cửa phía sau cỗ máy hình tròn.
Lại là một lối đi rất dài.
Phương Hằng có hơi đau đầu.
Vì lý do an toàn, hắn vẫn để đám zombie dây leo chắn ở phía trước như cũ.
Vừa mới đi được không đến mấy bước, Phương Hằng lại nghe thấy tiếng rắc rắc nhỏ xíu.
Hắn nhanh chóng quay đầu lại.
Ngay phía trước cách đó không xa, trên vách tường có lắp một cái camera thăm dò.
Camera thăm dò rõ ràng có hơi chuyển động, nhắm ngay về phía Phương Hằng.
“Ta đến từ đoàn kỵ sĩ Hắc Ám, nhận được tín hiệu cầu cứu từ bệnh viện, tới để kiểm tra tình hình.”
Phương Hằng nói, đi đến trước camera thăm dò.
“Ngươi nghe thấy ta nói gì không?”
Phương Hằng suy nghĩ một chút, lại lấy bản ghi chép các ca bệnh đã thu thập được trước đó từ trong ba lô ra.
Hắn nhanh chóng viết một dòng chữ lên trên bản ghi chép, giơ quyển sổ hướng về phía camera thăm dò.
“Tít tít tít...”
Camera chuyển động lên xuống một chút, làm ra động tác giống như đang ‘gật đầu’.
“Ta đợi ngươi ở đây.”
Camera lại gật ‘đầu’ một cái.
Phương Hằng cũng thở phào nhẹ nhòm, đứng chờ tại chỗ.
Có thể liên lạc thì không còn gì tốt hơn.
Hắn cũng không muốn một mình đi về phía trước, bị một cỗ máy bẫy bỗng nhiên xuất hiện không biết từ chỗ nào bắn cho một loạt đạn nát đầu.