Robbien sắp chịu đựng không nổi loại ánh mắt dò xét này của đám người Thánh đình, trầm giọng: "Susie đại tế tư, làm phiền rồi, xin lỗi không giúp được gì, bọn ta đi trước một bước."
Dứt lời, Robbien dẫn theo mọi người phía sau xoay người liền đi.
Hai vị chánh án tiến lên một bước đang muốn ngăn cản, bị Susie giơ tay ra ngăn lại.
"Không cần đuổi theo nữa."
Chánh án có phần sốt ruột, nhỏ giọng hỏi: "Đại tế tư, thật sự không đuổi theo sao? Thánh nữ đại nhân biến mất không thấy, người của Liên bang cũng quả thực có vấn đề."
Susie nhìn nhóm người Robbien đi xa dần trong tầm mắt, trầm giọng: "Dấu ấn Thánh quang để lại trên người thánh nữ đại nhân mờ đi cần tốn thời gian rất dài, có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy bị mờ đi hoàn toàn gần như là không có khả năng, nguyên nhân chỉ có hai loại."
"Một là, sử dụng sức mạnh lớn mạnh siêu cấp trực tiếp xoá đi, nếu như kẻ địch thật sự có sức mạnh như thế này, chúng ta đuổi theo cũng chỉ là tự tìm đường chết mà thôi."
"Hai là, thánh nữ đại nhân tự mình huỷ bỏ dấu ấn."
"Hửm?"
Mọi người nhìn nhau, nhao nhao lộ vẻ mặt hoài nghi.
So với cách thứ nhất, cách thứ hai rõ ràng càng thực tế hơn chút.
Nhưng mà...
Thánh nữ đại nhân tự mình xoá mờ dấu ấn?
Đây là vì cái gì?
Susie suy tư nói: "Ta nghĩ thánh nữ đại nhân có lẽ có sắp xếp khác."
"Bánh Xe Vận Mệnh có thể thấy được quá khứ, e là có liên quan tới chuyện thần điện bị phá huỷ ngày đó."
Chánh án vẫn cảm thấy không hiểu, "Đây, đây là vì sao?"
"Thánh nữ đại nhân có thí luyện nàng phải tự trải qua, đây là con đường nàng bắt buộc phải đi, chúng ta cần tôn trọng lựa chọn của nàng."
...
Ba tiếng sau.
Xác định Thánh đình đã không thể truy tìm vị trí cụ thể của Viona, lúc này Phương Hằng mới đưa Viona về vùng đất Ôn dịch.
Trên đường trở về, Phương Hằng đã tính toán xong bước đầu.
Viona có thể tin được hay không còn cần kiểm chứng.
Đương nhiên, nếu như có thể mượn sức mạnh của Viona làm rõ chuyện kỳ quái phát sinh trên người mình dĩ nhiên là tốt nhất.
Về phần nói tiến cấp thiên phú, tạm thời tinh thạch rực rỡ cấp cao nhất vẫn chưa đến tay, cho dù lấy linh hồn của Viona cũng không thể lập tức hoàn thành nhiệm vụ.
Có thể giữ Viona lại trước, cho bản thân một đường lui.
Về sau Thánh đình suy nghĩ ra điểm không đúng, liên thủ với Liên bang tìm tới cửa đối phó vùng đất Ôn dịch, hắn có lẽ còn có thể có con tin...
Thu xếp sơ qua một chút, Phương Hằng đi trước tìm Viona bị cầm tù tạm thời.
Trên thực tế Phương Hằng cũng không có sắp xếp gì nhiều.
Vùng đất Ôn dịch Thần thụ bao phủ, mỗi gian phòng bị dây leo quấn quanh đều có thể biến thành phòng giam.
Dưới sự bảo vệ của Thần thụ Abe Chie, ngay cả nửa con ruồi cũng không bay vào được.
Trong một căn phòng, Viona ngồi khoanh chân trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng từng nghe nói tới Thần thụ, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy rừng rậm Thần thụ vẫn bị chấn động một phen.
Tình báo không sai, Thần thụ có liên quan tới bí mật sinh ra Huyết tộc mà bọn họ vẫn luôn tìm kiếm.
Kiểm soát của Phương Hằng đối với Thần thụ đã đạt đến mức độ cực cao.
Chẳng trách lúc Susie đại tế tư thăm dò vùng đất Ôn dịch gặp phải phiền toái lớn.
Phương Hằng!
Là sự uy hiếp rất lớn!
Nhất định phải đạt được thanh tẩy!
Nghe có tiếng bước chân người đi qua ngoài cửa, Viona mở mắt ra, che giấu đi sát ý trong mắt.
Thấy Phương Hằng đẩy cửa đi vào, Viona bình tĩnh nhìn hắn.
Phương Hằng nhìn xung quanh, hỏi: "Ở vẫn ổn chứ?"
Vẻ mặt Viona bình tĩnh, cũng đã nghĩ kỹ nên nói chuyện với Phương Hằng, nàng dùng ánh mắt biểu thị dây leo trong phòng rậm rạp, "Đây dường như ngươi đối đãi với người hợp tác của mình như vậy? Cái này hình như không giống như chúng ta đã nói."
"Không có gì khác cả, tín nhiệm là từ từ thành lập giữa hai bên, suy nghĩ đến đủ loại ân oán trước kia giữa chúng ta, hợp tác cần nhiều thời gian hơn chút từ từ ma sát, nhẫn nại một chút, ta cần ngươi đưa ra nhiều thành ý hơn."
"Có ý gì?"
"Cho ta nhiều thông tin hơn chút, ta cần kiểm chứng ngươi nói là thật hay giả."
"Ngươi muốn nhốt ta ở nơi này, sau đó bản thân một mình điều tra?"
"Chỉ là phiền ngươi ở lại chỗ này một khoảng thời gian trước, trước lúc sự tín nhiệm xây dựng đủ, ta cần làm một vài xác nhận, đổi vị trí suy nghĩ một chút ngươi chắc có thể hiểu ta, đúng chứ?"
Viona nhìn vào Phương Hằng, một lúc lâu, gật đầu nói: "Cũng được, nếu ngươi đã muốn tốn thêm chút thời gian tự mình đi điều tra ta cũng sẽ không ngăn cản, chẳng qua ta tin chắc, không có sự giúp đỡ của ta ngươi không tìm thấy cái gì đâu."
Phương Hằng trầm giọng: "Dựa vào đâu nói như vậy?"
"Ngươi có thể thử xem."
"Thử thế nào?"
"Vaz."
"Cái gì?"
"Trong miệng của đám người chơi các ngươi, đó là một thế giới trò chơi."
"Sau đó thì sao?"
Viona từ từ nghiêng người về phía trước, đầu tiến tới trước người Phương Hằng, hai con người nhìn thẳng vào Phương Hằng.
"Ngươi có lẽ còn sót lại chút ký ức, đúng chứ? Cái nghi thức đó."
Đồng tử Phương Hằng chợt co lại, tim không khỏi tăng tốc đập nhanh lên.
Đương nhiên còn nhớ!
Cái nghi thức trong ký ức kia.
Cái nghi thức do Hạ Hi chủ trì!
Ngày đó thần điện núi Thánh nổ tung hắn cũng nhìn thấy hình chiếu của nghi thức này.
Đợi lúc hắn lần nữa tỉnh tảo lại, toàn bộ thần điện đã nổ rồi.